🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hôm nay nhà hàng Cẩm Giang ở đường Nam Kinh – Hải Cảng đông nghịt khách, đa phần là tiệc tất niên do các ông chủ công ty ở khu thương mại gần đó đặt trước.

 

Các ông chủ sẵn lòng chiêu đãi nhân viên, khen thưởng cho một năm làm việc chăm chỉ.

Tiệc tất niên của Trung tâm thương mại Long Mậu cũng được tổ chức vào hôm hay, cũng tại nhà hàng Cẩm Giang.

Là một nhân viên mới vào làm nên Minh Tịch hoàn toàn không biết chuyện này, đến lúc tan ca chiều mới nghe mọi người nhắc đến.

Nhưng Hà Linh Na lại nói là không đi, để Đinh Hiểu dẫn cô theo.

Minh Tịch không hiểu tại sao chị Hà Linh Na không tham gia. Hà Linh Na nhẹ nhàng mỉm cười, lấy lý do hơi mệt: “Chị tham gia nhiều năm rồi, cũng chỉ là bữa tiệc mọi người nâng ly chúc mừng nhau thôi. Chị hơi mệt, muốn về chung cư nghỉ ngơi trước.”

Hà Linh Na sống ở chung cư gần Trung tâm thương mại Long Mậu, Minh Tịch chưa đến đó bao giờ, nhưng biết giá thuê ở đó rất đắt.

“Chị bị bệnh à? Hay là bị sốt?” Minh Tịch vẫn còn quan tâm, trong lòng càng thêm khó hiểu. Tại sao tiệc tất niên một năm chỉ có một lần mà cô ta lại không đi? Cô là người mới đến, nghe tụ tập ăn uống là đã bắt đầu mong chờ. Chẳng lẽ đây là sự khác biệt giữa người cũ và người mới sao?

Minh Tịch định đưa tay sờ trán Hà Linh Na, Hà Linh Na né tránh tay cô, buột miệng nói: “Không...”

Đinh Hiểu lạnh lùng nhìn rồi khẽ lắc đầu. Cô ấy chặn ngang màn hỏi đông hỏi tây của Minh Tịch, chuyển chủ đề hỏi Minh Tịch tối nay định mặc gì.

Cô thật sự không có gì để mặc... Bộ đẹp nhất của cô là đồng phục đi làm. Hai bộ quần áo cô may ở tiệm may thì vì quá bận nên chưa có thời gian đi lấy. Minh Tịch lộ vẻ khó xử.

“Em có thể mặc đồng phục đi không?” Giây tiếp theo, cô lại tinh nghịch hỏi Đinh Hiểu.

“Cũng được thôi. Nhưng chỉ sợ người ta tưởng em là nhân viên phục vụ.” Đinh Hiểu trêu chọc cô.

Minh Tịch cũng đã quen với cách nói chuyện của Đinh Hiểu. Cô cân nhắc lời khuyên của Đinh Hiểu, sau đó cười tươi nói: “Như vậy cũng có cái hay. Đến lúc đó em sẽ bưng hết hải sản, sò, bồ câu quay của các bàn khác về bàn mình.”

Minh Tây không bao giờ nổi giận với bất kỳ trò đùa nào của người khác, thậm chí còn chêm thêm vài câu.

Đinh Hiểu bị chọc cười, búng trán cô: “Sao lúc nào em cũng nghĩ theo hướng tích cực được hết vậy?”

Minh Tịch vẫn giữ nụ cười trên môi, biết đủ thì dừng lại.

Là một nhân viên bán hàng mới vào nghề, Minh Tịch thân thiện lại thông minh lanh lợi, cho dù có nhân viên bán hàng khác ghen tị với lượng đơn hàng và giá trị đơn hàng ngày một tăng của cô, thì họ cũng sẽ không gây rắc rối cho cô. Nguyên nhân không phải cô thật sự có EQ cao, mà là đồng nghiệp thực sự phục cô.

Lý do cô có thể nhanh chóng hòa nhập vào đội ngũ bán hàng này là vì cô đã đoàn kết được hai người giỏi nhất. Một người tất nhiên là Hà Linh Na – sư phụ của cô, cũng là người đứng đầu doanh số hàng năm. Người còn lại là Đinh Hiểu, miệng lưỡi tuy sắc bén nhưng lại có thước đo trong mắt và tiêu chuẩn trong nhận thức. Là người công bằng nhất trong nhóm bán hàng của họ, bất kể trên lời nói hay cách làm việc.

Trong giới nhân viên bán hàng của Trung tâm thương mại Long Mậu có một câu: Đắc tội với giám đốc Lý thì được, nhưng không được đắc tội với Đinh Hiểu. Một khi đắc tội với Đinh Hiểu, người đó sẽ bị ngập chết trong tiếng chửi rủa...

Minh Tịch và Đinh Hiểu cũng khá hợp nhau.

Đinh Hiểu cũng là đàn chị, lớn hơn cô năm tuổi. Tuy đã hai mươi lăm tuổi nhưng cô ấy vẫn chưa có gia đình hay bạn trai, cũng không có ý định tìm bạn trai. Sở thích lớn nhất mỗi ngày là tiết kiệm tiền.

Chị Linh Na biết Đinh Hiểu đã tiết kiệm được bao nhiêu tiền, dùng cụm từ “không thể tưởng tượng nổi’ để miêu tả về con số đó.

Minh Tịch nghĩ ngợi một lát rồi dứt khoát đọc ra một con số.

“Mẹ kiếp!” Đinh Hiểu nhảy dựng lên, kinh ngạc nhìn cô, “Sao em biết....Em nhìn trộm sổ tiết kiệm của chị à?”

Minh Tịch vội vàng lắc đầu, để thoát khỏi nghi ngờ, cô chủ động khai báo: “Em tính toán thôi.”

“Em tính kiểu gì!” Đinh Hiểu đặt hai tay lên vai cô.

Minh Tịch vô cùng bất lực, vẻ ngoài tuy ngoan ngoãn hiền lành nhưng lời nói thốt ra lại vô cùng sắc sảo: “Là chị tự tiết lộ thông tin mà. Chị bắt đầu làm ở Long Mậu từ năm kia, em lấy mức lương trung bình mấy năm trước cộng thêm tiền thưởng năm nay nhân với số năm chị làm việc, là ra con số xấp xỉ thôi.”

Sở dĩ cô có thể tính được là vì Đinh Hiểu là người keo kiệt, mỗi ngày tiêu rất ít tiền.

Đinh Hiểu thật sự phục sát đất.

Minh Tịch không quên nhấn mạnh một câu: “Tiền thưởng năm nay cũng là do chị khoe khoang trước mà.”

Đinh Hiểu: “...”

Chưa đủ. Minh Tịch khí thế bừng bừng giơ ngón tay chọc vào tim Đinh Hiểu: “Tiền của không thể khoe ra ngoài, biết không? Để người khác biết chị có bao nhiêu tiền là nguy hiểm lắm đấy! Chị gặp em còn đỡ, em hiền lành tốt bụng cùng lắm chỉ vay chị một ít thôi. Nhưng người khác thì chưa chắc đâu. Sợ trộm nhớ hơn là sợ trộm viếng.”

Đinh Hiểu nghiến răng nghiến lợi khịt mũi, vẻ mặt đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống cô: “Em mới là trộm đấy, trộm vặt.”

Tên trộm vặt nhìn thì hiền lành vô số tội, nhưng thực chất bụng dạ lại thâm sâu khó dò.

“Đừng hòng mượn tiền chị, cả đời chị tuy hay làm việc thiện tích đức nhưng tuyệt đối không cho ai vay tiền đâu.” Đinh Hiểu đã thề thốt như vậy.

Minh Tịch gật đầu, giơ ngón tay cái lên: “Có lý.”

“...”

Đinh Hiểu vừa yêu vừa hận Minh Tịch. Vừa rồi cô ấy cũng chỉ giả vờ tức giận thôi mà Hà Linh Na đã bảo vệ Minh Tịch rồi.

Nhìn chiều cao và vóc dáng của Minh Tịch không khác mình là mấy, Hà Linh Na chủ động nói: “Minh Tịch, hay là lát nữa tan làm em đến chỗ chị đi, chị chọn cho em một cái váy đẹp nhé?”

Minh Tịch nhìn chị Linh Na, rất vui vẻ nói: “Sư phụ định cho em mượn ạ?”

Linh Na cười quyến rũ, cố tình trêu cô: “Đương nhiên, không thì chị bán cho em nhé... em có tiền mua không?”

Minh Tịch được đằng chân lên đằng đầu, chọc lại: “Hừ, còn tưởng chị định tặng cho em chứ!”

Linh Na: “Tặng em cũng được, dù sao chị cũng có nhiều quần áo mà.”

Mắt Minh Tịch sáng lên: “Thật ạ?!”

Linh Na: “Giả đó.”

Minh Tịch cười xòa, không xem lời đó là thật, nhưng việc cô càng ngày càng cởi mở vui vẻ là thật.

Nhờ phúc của Minh Thành Đức mà cô có thể nhìn nhận ra được người nào có tiền người nào không, duy chỉ có chị Linh Na là cô lại không nhìn ra được. Cô cảm giác Linh Na có tiền hơn bọn họ, nhưng nghe thiên hạ đồn là xuất thân của chị Linh Na cũng không được tốt.

Thôi bỏ đi, chị Linh Na thích cô, cô cũng thích chị Linh Na, như vậy là đủ rồi!

Sau khi tan ca, Minh Tịch lon ton đi theo chị Linh Na đến căn hộ chung cư của cô ta.

Căn hộ của Hà Linh Na không phải là kiểu căn hộ cổ điển ở Hải Cảng, là mà ‘lồ ng chim’ tinh xảo của một ông chủ họ Lý nào đó ở Hải Cảng đầu tư xây dựng. So với các căn biệt thự cao cấp ở Hải Cảng thì không bằng, nhưng lại là nơi ở mơ ước của rất nhiều dân văn phòng.

Từ cổng chính đi vào, bên trong bất kể là môi trường hay cách trang hoàng đều rất hiện đại. Lúc đi thang máy lên cũng có những hành lang giống như ký túc xá tập thể, nhưng nhìn rộng rãi và sang trọng hơn nhiều.

Trong một toà nhà mà có hẳn bốn cái thang máy.

Minh Tịch không phải là người nhiều chuyện, có một số việc nhạy cảm cô không tiện hỏi. Chị Linh Na không nói thì cô cũng sẽ không chủ động hỏi những vấn đề xâm phạm quyền riêng tư như căn hộ này cô ta mua hay thuê, thuê thì một tháng bao nhiêu tiền.

Chị Linh Na không phải kiểu người có gì nói đó như Đinh Hiểu. Tốt thì tốt thật, nhưng vẫn có chút khoảng cách.

Đến căn hộ 1204 của chị Linh Na, Minh Tịch bắt đầu chọn quần áo. Trong chiếc tủ quần áo áp vào tường gần như treo đầy quần áo phụ nữ, bộ nào cũng đẹp lại thời thượng. Trên cùng treo váy và áo khoác, tầng bên dưới thì chuyên để giày dép. Từng đôi giày cao gót da bóng loáng thể hiện rõ phong cách và nét quyến rũ của chủ nhân.

Minh Tịch không nhịn được đưa tay sờ thử chất liệu của một chiếc áo khoác, cảm giác mềm mại đắt tiền. Thảo nào chị Linh Na bảo cô mua không nổi, đúng thực là cô mua không nổi.

“Em cứ chọn thoải mái, thấy thích cái nào thì lấy cái đó đi.” Chị Linh Na hào phóng nói.

Minh Tịch quay đầu lại, thu lại nụ cười.

Lục lọi tủ quần áo của người ta cũng không phải phép lịch sự, cho dù chị Linh Na có khách sáo đến đâu thì cô cũng không được tự nhiên, càng không thể chọn lấy những bộ cánh đắt giá. Nghĩ đến đây, Minh Tịch cố ý chọn môt bộ váy len trông bình thường nhất.

“Cái này được không ạ?” Cô hỏi.

Hà Linh Na đang cúi người chỉnh sửa tóc trước gương, cô ta nghiêng đầu liếc nhìn, ra vẻ chê bai dặn dò cô: “Em chọn nghiêm túc vào, cứ chọn cái nào tốt nhất ấy!”

Ồ.

Minh Tịch tiếp tục chọn, chọn một chiếc váy lồ ng đèn màu xanh lá cây. Cô thích màu xanh lá cây, màu xanh đầy sức sống.

Hà Linh Na lắc đầu, không làm khó cô. Minh Tịch bèn đặt chiếc váy len đầu tiên về vị trí cũ. Trong lúc gạt quần áo trong tủ để đặt vào, cô vô tình liếc thấy một vật dụng của đàn ông bị kẹt ở khe ngăn kéo.

Là một chiếc qu@n lót nam sọc xanh đậm.

Minh Tịch lập tức thấy ngượng ngùng, lặng lẽ dời tầm mắt, giả vờ vô tình quay đầu rồi đóng chặt cửa tủ lại.

“Em mang hộp bánh đậu xanh này đi luôn đi, tối nay liên hoan chia cho Đinh Hiểu và mấy người khác cùng ăn.” Trước khi đi, Hà Linh Na lại lấy một hộp bánh đậu xanh trong tủ ra, dùng túi nilon đựng lại rồi đưa cho cô.

“Cảm ơn chị Linh Na.”

“Sao tự nhiên khách sáo thế?”

Minh Tịch hơi ngước mắt lên, ánh mắt có chút phức tạp: “Chắc do em cảm động thôi... chị đối xử với em rất tốt.” 

Hà Linh Na xoa vai cô, nói từ tận đáy lòng: “Lúc chị mới đến đây cũng bằng cỡ tuổi em thôi, nên chị có thể hiểu được nỗi vất của em. Mặc dù ngày nào em cũng tỏ ra vô tư cởi mở không lo nghĩ gì, nhưng thực tế lại không có một nơi để dựa dẫm. Chị cũng từng trải qua cảm giác đó, nói thật lòng thì nếu điều kiện trong nhà tốt hơn một chút, tầm tuổi này đâu có ai ra ngoài lăn lộn, đa số đều đang đi học. Trông em cũng không giống người học hành không ra gì.”

Minh Tịch đột nhiên có chút ngại ngùng: “Đúng thực là em học không giỏi....”

Hà Linh Na khẽ cười: “Vậy thì cố gắng làm việc, nhân viên bán hàng trong trung tâm thương mại liên doanh như chúng ta cũng không hẳn là tệ đâu.”

Đúng vậy!

Không chỉ không tệ...

Mà trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, cuộc sống của cô đã có sự thay đổi rõ rệt. Từ lúc cô rời khỏi Nghi Thành, mỗi một ngày trôi qua đều tốt đẹp hơn cô tưởng tượng.

Nhưng....liệu có thể tốt hơn nữa không?

Trong dịp cuối năm cô vẫn có thể ước một điều ước lớn lao hơn nữa không?

Chẳng hạn như sẽ có một ngày cô không còn sống kiếp nay đây mai đó, có thể thưởng thức loại rượu vang tuyệt hạng trong chính ngôi nhà của mình, mặc áo khoác ấm áp mềm mại ra ngoài, dù là ở trên xe xuống xe hay đi bộ cũng không sợ cái lạnh, tự do hít thở không khí lạnh lẽo của mùa đông....

Người nghèo thường có những hình dung rất cụ thể về tiền bạc, thứ cô muốn chẳng qua chỉ là có xe để đi, có nhà để ở. Nhưng hai thứ này dường như là một giấc mơ rất xa vời với một cô gái mưu sinh nơi đất khách quê người như cô. Cô cần rất nhiều tiền, nên phải có bản lĩnh để kiếm tiền.

Nhưng cô không thể giống như chị Linh Na....

Minh Tịch giấu một bí mật trong lòng.

Sáu giờ chiều, Minh Tịch và Đinh Hiểu đến nhà hàng Cẩm Giang.

Cuối cùng cô vẫn chọn một chiếc váy lồ ng đèn màu xanh lá cây, Đinh Hiểu không nói nên lời với lựa chọn của cô. Mà điều khiến cô ấy cạn lời hơn là cô ấy lại chọn một chiếc váy màu đỏ, khi hai người đi với nhau, trông chẳng khác nào ớt ngọt xanh gặp ớt hiểm đỏ.

Cả đường toàn ớt cay.

“Linh Na bao nhiêu là quần áo như thế, sao em lại chọn đúng cái váy màu xanh lá cây này!”

“Không được đẹp à?” Minh Tịch dễ tính hơn Đinh Hiểu, màu đỏ với màu xanh nhìn cũng ổn nhà, trông hai người giống như nhóm nhạc đến từ Hồng Kông và Đài Loan vậy, ai cũng thu hút được sự chú ý.

Sao lại có người tự luyến như thế chứ! Đinh Hiểu đưa tay véo má Minh Tịch.

Đừng véo mặt cô! Minh Tịch tức giận, bước nhanh hơn.

Đinh Hiểu người cao chân dài nên nhanh chóng đuổi kịp cô, hai người vừa đi vừa đẩy, đi đến căn phòng riêng lớn ở tầng hai.

Cánh cửa trượt đôi được kéo ra một cách uy nghiêm, bên trong đã chật kín người.

Đây là lần đầu tiên Minh Tịch nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi ngạc nhiên hỏi Đinh Hiểu: “Long Mậu mình nhiều người vậy sao!”

Bên trong có khoảng hơn chục bàn.

“Chắc là vì không có sảnh riêng nên tiệc cuối năm của mấy công ty xếp chung đấy.”

Thì ra là vậy........

Vượt qua lối đi giữa ồn ào náo nhiệt, hai người họ tìm được khu vực của trung tâm thương mại Long Mậu, tổng cộng chưa đến năm bàn, còn lại đều là của công ty khác.

Là người mới đến chưa lâu, lại còn chuyển giao giữa hai công việc, thế nên trong năm bàn này Minh Tịch quen biết rất ít người, chỉ trong giây lát cô đã liếc thấy họ, họ cũng nhìn thấy cô.

Thấy hai chị lớn trong văn phòng cũng ở đây, Minh Tịch tự nhiên tiến lên chào hỏi.

Chị lớn nhiệt tình hơn nắm lấy tay cô, mắt nhìn cô không rời, nửa khen ngợi nửa trêu chọc nói: “Làm nhân viên bán hàng là khác liền nhỉ, xinh đẹp hẳn ra.”

Minh Tịch đáp lời chị ấy: “Năm mới không khí mới, trang điểm lên nên trông dễ nhìn hơn thôi ạ.”

Chị ấy lắc đầu, nhìn chằm chằm cô: “Đừng có khiêm tốn! Chị nói là khí chất đó, phụ nữ mình mặt mũi đẹp không bằng khí chất tốt đâu!”

Minh Tịch cười phụ họa mấy tiếng, bỗng nhiên Đinh Hiểu từ đâu xuất hiện không nói một lời kéo cô đi.

“Nói chuyện gì vậy? Muốn quay lại đó làm gì?”

“Hai người đó nhiều chuyện lắm, bớt lại gần họ thì hơn.”

Minh Tịch mím môi.

“Trên đời này làm gì có chuyện ai cũng thích em, đi làm trong công ty em phải biết cách chọn phe!” Đinh Hiểu hiếm khi nói chuyện nghiêm túc và gay gắt như vậy, thậm chí còn nâng cao giọng lên một quãng mới.

Minh Tịch vội kéo vạt áo Đinh Hiểu, nhẹ giọng nói: “Thôi thôi, đừng nói nữa...Em theo chị, theo chị.”

Bấy giờ Đinh Hiểu mới hài lòng, vẻ mặt cũng sảng khoái hẳn ra, hào phóng kéo cô đến bàn nhân viên bán hàng để chuẩn bị chiến đấu....

“Rượu đâu! Rượu trắng hay bia? Tối nay ai cũng phải uống chút chứ!”

Minh Tịch là người mới nên không tiện thể hiện quá nhiều, nụ cười trên mặt cũng kín đáo vừa phải, giống như cô vợ nhỏ theo anh đại ra ngoài xã giao, vì anh đại quá thô lỗ nên cô vợ nhỏ càng không dám bung xõa....

Có một người trên bàn chỉ tay về hành lang đối diện, cố ý nói: “Hôm nay chúng ta mượn sân của người ta. Quản lý mới của Cẩm Giang nhầm lẫn, không có phòng riêng nhưng vẫn nhận đơn của chúng ta, cuối cùng xin ông cầu bà dữ lắm mới sắp xếp được chỗ cho chúng ta đấy!”

“Thảo nào ngồi thấy chật chội.” Một nữ nhân viên bán hàng mập mạp nói đùa.

“Cô thì ngồi chỗ nào mà không chật?” Người khác trêu chọc.

Sau đó nhận được một cái liếc mắt.

“Chúng ta chiếm chỗ của ai vậy?” Lại có người hỏi.

“Một công ty thương mại quốc tế.”

“Công ty thương mại quốc tế mà đông thế cơ à?!”

“Chắc là mời cả nhà cung cấp nhà máy và đối tác cùng đi.”

 “Mấy người biết gì chưa? Bây giờ làm nhân viên kinh doanh xuất nhập khẩu kiếm được nhiều tiền lắm đấy, chúng ta thưởng cuối năm được có mấy đồng, còn bạn tôi bảo hoa hồng một đơn của họ còn cao hơn cả thưởng cuối năm của chúng ta.”

Nghe đến đây, Minh Tịch đang cầm đũa lập tức ngẩng đầu lên.

“Nghề này phải có người hướng dẫn, còn phải gặp được ông chủ hào phóng chia việc cho, chứ không chỉ ăn lương cơ bản thì cơm còn không có mà nhai...”

Câu này cũng đúng. Nghề nào tốt hơn nữa thì cũng có người làm tệ, mà nghề nào có tệ hơn nữa thì cũng có người xuất chúng. Xã hội hiện tại mạng lưới chưa phát triển, kênh thông tin chủ yếu vẫn là truyền miệng.

“Cụ thể bao nhiêu thì tôi cũng không rõ. Mấy người bình thường có lên mạng không? Tôi giới thiệu cho mấy người một diễn đàn, là diễn đàn Thiên Nhai mới thành lập năm ngoái, trên đó có rất nhiều người chia sẻ kinh nghiệm ngành nghề, còn có người viết truyện nữa, hay lắm.”

Minh Tịch lại ngẩng đầu lên, ghi nhớ.

Bàn của họ đều là nhân viên bán hàng, người địa phương cũng có nhưng phần lớn đều là người nơi khác đến. Mỗi người một giọng, lời nói ồn ào, nhưng không khí rất vui vẻ.

Minh Tịch nghe họ bàn tán xôn xao, luôn cảm thấy cuộc sống sau này sẽ tốt đẹp.

Loại tốt đẹp này dù không mấy chắc chắn, nhưng cô cũng ôm ấp hy vọng và nhiệt huyết.

Cô cũng uống một chút rượu, lén lút kiểm soát không để người khác phát hiện ra tửu lượng của mình thực ra khá tốt. Đinh Hiểu thì thôi khỏi phải bàn, đã uống đến mức mặt và cổ đều đỏ bừng.

Có nam nhân viên bán hàng hỏi Đinh Hiểu sao không tìm người yêu đi?

Đinh Hiểu ghét bỏ xua tay, mắng: “Cút cút cút, đầu năm đừng nói mấy lời xui xẻo!”

Nam nhân viên bán hàng ngậm cái miệng nhiều chuyện lại.

Cả bàn lại cười ồ lên, nhân viên bán hàng miệng lưỡi lanh lợi, trong năm bàn ở trung tâm thương mại Long Mậu thì chỉ có bên nhân viên bán hàng là náo nhiệt nhất.

Bầu không khí cũng hài hòa nhất, dù ngày thường có chút cạnh tranh, nhưng hôm nay vẫn có thể bỏ qua để vui vẻ với nhau.

Minh Tịch thích sự vui vẻ thoải mái này, có một loại hạnh phúc khi mọi người cùng nhau tiến về phía trước, có người nói, có người cười, cô không nói không cười cũng có thể chăm chú ăn đồ ăn.

Tốt như vậy, không hiểu sao chị Linh Na lại cảm thấy chán nhỉ? Minh Tịch vẫn chưa nghĩ ra chuyện này.

Không khí hân hoan thì tâm trí cũng trở nên đơn giản, bao gồm tất cả bọn họ, căn bản không ngờ đến buổi tối còn có chuyện không hay xảy ra.

Họ đều tin rằng bầu không khí vui vẻ của bữa tiệc tất niên hôm nay nhất định sẽ duy trì đến lúc tan tiệc!

Ai mà ngờ vừa ăn được lưng bụng thì ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng ồn ào náo động, như sét đánh ngang tai thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Mọi người đều nhìn sang, thấy mấy người đàn ông lực lưỡng lôi xềnh xệch một người phụ nữ cúi gằm mặt từ ngoài cửa đi vào.

Đi ở phía trước là một người phụ nữ mặt chữ điền, trên tay còn cầm một chiếc loa tay—  Khí thế thực sự hung hãn.

“Mọi người mau lại đây xem đi, xem đi, cùng nhau chiêm ngưỡng con đàn bà lẳng lơ đi quyến rũ chồng người khác!” Người phụ nữ cầm loa hét lớn, giọng nói tuy hơi nhão nhưng cả hội trường đều nghe thấy được.

Đại sảnh như thể vừa có một vụ nổ, trong chốc lát im phăng phắc.

Tuy người lên tiếng là bà cô mặt vuông chữ điền, nhưng ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía người phụ nữ bị trói kia. Tóc tai cô ta rối bời, vài lọn tóc ướt dính chặt vào khuôn mặt tái nhợt, lớp trang điểm tỉ mỉ ban đầu đã nhòe nhoẹt, quần áo trên người thì nhàu nhĩ, vạt áo còn bị xé rách một mảng...

Cộng với đó, do cô ta bị lôi đi suốt quãng đường nên bước chân lảo đảo, mấy lần suýt ngã rồi lại bị xốc dậy một cách thô bạo.

Sự run rẩy và lo lắng tràn ngập trong lòng Minh Tịch.

Minh Tịch cũng là người đầu tiên đứng lên, bởi vì cô nhận ra người bị lôi đến kia chính là sư phụ cũng là bạn của cô, Hà Linh Na.

Minh Tịch từ trước đến nay luôn bình tĩnh, vậy mà lúc này gương mặt cũng lộ vẻ bàng hoàng, hoàn toàn mất kiểm soát.

Sau đó Đinh Hiểu bên cạnh cô bật ra một câu chửi thề: “Mẹ kiếp...Thật sự là Linh Na!”

Gần như toàn bộ người ở bộ phận bán hàng nhập khẩu của Long Mậu đều đứng phắt dậy.

Má nó!

Tương tự, công ty ở bên kia lối đi trong đại sảnh là Thương Mại Quốc Tế Tinh Hải.

Ông chủ của Tinh Hải - Lương Kiến Thành vừa mới cầm ly rượu xã giao đã đặt mạnh ly rượu xuống lại, đứng phắt dậy.

Gương mặt đoan chính lịch thiệp vốn mang theo nụ cười hòa nhã điềm đạm của người đàn ông giờ đã hoàn toàn biến mất, anh khẽ nhíu mày, ánh mắt thận trọng nhìn về phía đám người này —— cố tình đến địa bàn của anh để kiếm chuyện sao?

Đèn chùm pha lê lộng lẫy trong khách sạn đồng loạt tỏa sáng, mọi người nhìn nhau, đám đàn ông đồng loạt im lặng.

“Các người thả cô ấy ra!” Đúng lúc này, một giọng nói run run nhưng mạnh mẽ của một cô gái vang lên trong đại sảnh.

Ngay sau đó, hai cô gái chạy đến trước mặt đám người gây rối.

Một người mặc đồ xanh lá, một người mặc đồ màu đỏ.

Thật trùng hợp, Lương Kiến Thành lại quen biết người mặc đồ xanh lá kia.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.