🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vừa từ phòng vệ sinh trở về, Minh Tịch bị gọi đến khu hàng nhập khẩu dành cho nữ để tiếp khách quý.

 

Một nhân viên bán đồ nam như cô lại bị điều động tạm thời đến tiếp khách ở khu đồ nữ, Minh Tịch cảm thấy rất khó hiểu, vậy thì thành tích bán hàng của cô sẽ tính cho ai đây?

Minh Tịch chỉnh lại chiếc áo vest trên người, cũng không kịp tô lại son đã vội bước đến khu đồ nữ, nhìn thấy Chương Mẫn mà cô đã gặp ở Tinh Hải trước đây.

Chương Mẫn cũng nhìn thấy cô, có lẽ là vì cảm thấy không tiện chào hỏi ở đây nên cô ta lịch sự dời mắt đi, tiếp tục ngước nhìn người đối diện.

Đứng trước mặt Chương Mẫn là một người phụ nữ trông có vẻ lớn tuổi hơn một chút. Minh Tịch chưa từng gặp qua người này, nhưng chỉ cần liếc mắt là đã cảm thấy không hề đơn giản.

Cô đi làm đã được một thời gian, lại còn làm ở khu đồ nhập khẩu, gặp được không ít người giàu có quyền lực. Dù chỉ là thoáng gặp một lần, thì người phụ nữ trước mặt này cũng thuộc kiểu người không thể gặp mà không có ấn tượng gì.

Nếu có thể trò chuyện với đối phương vài câu, chắc chắn ấn tượng sẽ càng sâu sắc khó quên hơn.

Lúc này giám đốc Lý cũng đang đứng bên cạnh, Minh Tịch vừa bước tới đã nghe giám đốc Lý gọi người phụ nữ kia là ‘Chủ tịch Cố’. Trong đầu cô chợt phản ứng lại, người phụ nữ đầy khí chất trước mặt này hẳn là Cố Song Dương nhỉ.

Chủ tịch điều hành của Điện Máy Song Dương, Cố Song Dương.

Thương hiệu điện gia dụng nổi tiếng cả nước ‘Song Dương’ đều được đặt theo tên của bà ấy.

Một bà hoàng sự nghiệp thực sự. Không chỉ là người phụ nữ mạnh mẽ trong mắt phụ nữ, mà còn là một người mạnh mẽ trong mắt đàn ông.

Giám đốc Lý gọi cô đến phục vụ tạm thời, chẳng lẽ vì cảm thấy cô và Cố Song Dương có quen biết? Hay là cho rằng cô làm tốt công việc bán hàng nên cho cô cơ hội thể hiện? Minh Tịch hy vọng là vế sau.

Giám đốc Lý chắc đã nhắc đến cô trước đó, nên khi Minh Tịch bước qua, Cố Song Dương đã chủ động hỏi cô: “Cô là Minh Tich, học trò được lão Lương giới thiệu?”

Lão Lương.... giáo sư Lương? Hóa ra giáo sư Lương đã nhờ vào mối quan hệ với Cố Song Dương để xin việc cho cô. Tuy rằng không biết giáo sư Lương và Cố Song Dương có mối quan hệ gì, Minh Tịch vẫn gật đầu trước.

Sau đó cô lập tức tươi cười, bình tĩnh đối diện với Cố Song Dương: “Cháu là Minh Tịch, cảm ơn chủ Tịch Cố đã giúp đỡ ạ.”

Vừa hay có thể nhân dịp này nói ra chuyện giáo sư Lương đã giúp cô xin việc.

“Chuyện nhỏ thôi, cô đừng để trong lòng.” Cố Song Dương nhếch môi cười, dáng vẻ rất sảng khoái. Cô gái trẻ tuổi trước mặt có một sự điềm tĩnh kín đáo, không phải là kiểu e dè ngại ngùng thường thấy ở các cô gái trẻ, mà là khí chất ôn hòa và bình tĩnh vốn có.

Con người lão Lương trước giờ sống thanh cao không màng thế sự, không ngờ lại vì một cô gái mà mở lời nhờ vả bà ấy. Cố Song Dương đánh giá Minh Tịch với con mắt của người đứng trên cao, ánh mắt sắc bén đó khiến người ta không dám đối diện, nhưng lại không khỏi bị khí thế của bà ấy khuất phục.

Minh Tịch vẫn giữ vẻ bình tĩnh ngoài mặt, cô cũng không cố ý đón nhận sự đánh giá của Cố Song Dương, ngược lại còn tiến lên một bước, lấy thân phận nhân viên bán hàng đứng bên cạnh Cố Song Dương.

“Nhưng mà tôi nhớ Mẫn Văn sắp xếp cho cô một công việc văn phòng mà, sao lại đổi thành bán hàng rồi?” Cố Song Dương lại hỏi cô.

Minh Tịch đáp đơn giản: “Bán hàng có thể rèn luyện con người, là cháu đã chủ động đề nghị với giám đốc Lý, anh ấy cũng đồng ý bồi dưỡng cháu ạ.”

Cố Song Dương không bàn luận gì thêm, chỉ lắng nghe.

Minh Tịch không nhắc đến chuyện của bản thân nữa, tiếp tục giữ vững thân phận nhân viên bán hàng của mình. Cô nhìn bộ đồ thể thao trên người Cố Song Dương, có lẽ là vừa tập thể dục buổi sáng xong bà ấy đã dẫn Chương Mẫn đến đây luôn. Một người ngoài công việc ra chỉ tập thể dục để duy trì sức sống, ắt hẳn chỉ chuộng phong cách thoải mái. Đồng thời một người chỉ chuyên tâm vào công việc, phong cách yêu thích nhất chắc chắn là tối giản.

Sau khi có phân tích này, Minh Tịch bắt đầu giới thiệu sản phẩm cho Cố Song Dương.

Chương Mẫn ở bên cạnh lặng lẽ lùi về phía sau hai bước, trên mặt lộ rõ vẻ nhẹ nhõm, song cũng có chút thất vọng. Minh Tịch có thể nhẹ nhàng ứng phó với Cố Song Dương như vậy là bởi vì cô mang tâm lý thoải mái của một người ngoài. Ban nãy cô ta cũng có nghe hai người nói chuyện —— không ngờ Cố Song Dương lại tìm việc cho Minh Tịch, hơn nữa lão Lương là ai?

.... Chắc là Lương Dục Tri, bố ruột của Lương Kiến Thành nhỉ? Mối quan hệ giữa Lương Kiến Thành và Minh Tịch đúng là bắt đầu từ việc Minh Tịch là học trò của bố anh. Chương Mẫn ngoài mặt không lên tiếng, nhưng trong lòng thì đang suy nghĩ đủ hướng:

Cô ta từng nghe ông nội nhắc đến Lương Dục Tri nhiều lần, bởi vì người này khá gây tranh cãi, năm đó đã lên làm quan rồi mà còn từng bước tự nguyện lùi xuống, hình như bây giờ chỉ đang làm một giáo viên bình thường ở Nghi Thành.

Ông nội cô ta nói, cuộc đời này xuống dễ nhưng lên khó, khó trong cuộc sống lẫn trong công việc. Ngoài mặt muốn dựa vào tính cách cá nhân để làm việc, thực tế là đang tự mình buông bỏ. Không muốn làm người có ích lại muốn làm một người không cầu danh vọng...

Lúc nói những lời này, ông nội cô ta đã lấy Lương Dục Tri làm ví dụ.

Mẹ là người giỏi giang, bố là người kỳ lạ, sinh ra con trai lại rất lịch thiệp và lý trí, dường như dung hòa được tính cách của cả hai người…

Nếu bảo Lương Kiến Thành là người theo đuổi danh lợi, vậy thì anh sẽ không dễ dàng từ bỏ chức vụ cao cấp ở Song Dương để ra mở công ty nhỏ như thế. Nếu bảo anh cố chấp thanh cao không muốn dựa vào thế lực của mẹ, thì cũng không đúng hẳn. Anh nhìn nhận vấn đề vừa sâu sắc lại điềm tĩnh, cách nói chuyện hay làm việc đều khiến cô ta thầm rung động và ngưỡng mộ.

Cô ta cũng biết, năm ngoái Lương Kiến Thành đã đi xem mắt mấy lần, đây cũng là chuyện trong giới ai cũng biết. Anh có thể chọn cô ta, trong lòng Chương Mẫn cũng rất đỗi bất ngờ, bởi vì bản thân cô ta không xinh đẹp, thậm chí học hành trong nước không xuất sắc nên mới ra nước ngoài du học.

Vừa tự ti lại vừa tự phụ, Chương Mẫn lại quy lý do Lương Kiến Thành chọn mình là vì gia tộc của cô ta có tiếng tăm.

Nhưng, đó không phải là lý do duy nhất để cô ta được chọn.

Cô ta hoài nghi Lương Kiến Thành và Giang Mỹ Thiến từng có mối quan hệ gì đó, nếu không Giang Mỹ Thiến cũng sẽ không tức tối đến mức đến tìm cô ta gây chuyện. Một khi nảy sinh suy đoán này, cô ta không còn tin tưởng Lương Kiến Thành hoàn toàn nữa mà chỉ toàn là nghi ngờ.

Chương Mẫn len lén liếc nhìn Minh Tịch đang tiếp đón Cố Song Dương, cô giỏi hơn mấy nhân viên nam trước đó nhiều, có thể thấy được biểu hiện của cô cũng khiến Cố Song Dương rất hài lòng. Cách nói chuyện của cô hài hước linh hoạt, thi thoảng còn khiến Cố Song Dương bật cười.

Cho dù Cố Song Dương hỏi những câu lắt léo, Minh Tịch vẫn có thể ứng biến trôi chảy, câu nào không trả lời được thì xin lỗi một cách rất tự nhiên, không hề để lộ vẻ lúng túng.

Đặt lên bàn cân so sánh Chương Mẫn mới thấy rõ được trình độ của mình, cô ta giống như khúc gỗ bị ‘đun’ trong một hoàn cảnh gia đình êm đềm, tính cách không được khéo léo linh hoạt như thế. Chẳng qua là vì sống trong môi trường đó gặp nhiều người tinh tế nên mới học được ba bốn phần, cộng thêm việc cô ta và Lương Kiến Thành gặp nhau không nhiều, thế nên cô ta trong mắt anh không phải là con người thật của cô ta.

Cũng chính vì vậy mà hôm nay khi Cố Song Dương mượn cớ đi mua sắm để quan sát cô ta, Chương Mẫn cảm thấy vô vàn áp lực. Cô ta đột nhiên nhớ đến ngày thi đại học, cô ta đi dự thi không phải là vì muốn đỗ vào một trường nào đó, mà là vì để bản thân không khiến bố mẹ và ông nội thất vọng.

Càng như vậy càng thấy bất an, còn chưa vào phòng thi mà cô ta đã muốn nôn trước.

Giờ phút này, Chương Mẫn lại có cảm giác khó chịu.

Nhân viên bán hàng nam bên cạnh đứng thẳng tắp, trong lòng cũng không khỏi khâm phục tại sao người mới đến mà đã trở thành người bán hàng giỏi nhất, đúng là có tài năng thật...

Minh Tịch luôn giữ nụ cười trên môi, phát huy tự nhiên.

Thực tế chứng minh, Cố Song Dương không phải là người khó phục vụ, chẳng qua là ấn tượng ban đầu quá mạnh mẽ nên mới khiến người khác dễ dàng mất bình tĩnh.

Trên đời này phần lớn mọi người đều sùng bái kẻ mạnh, trước mặt người mạnh tuyệt đối càng dễ tự ti.

Cố Song Dương đúng thực là nữ cường nhân trong giới kinh doanh Hải Cảng, nhưng cô cũng là nhân viên bán hàng giỏi nhất khu nhập khẩu Long Mậu! Minh Tịch nghĩ như vậy nên không còn lo lắng căng thẳng nữa, cô cố gắng thể hiện thái độc tốt nhất, tươi cười đón tiếp Cố Song Dương.

Cố Song Dương khoảng năm mươi tuổi, da dẻ hồng hào tự nhiên, trên mặt tuy đã có vài nếp nhăn nhưng cả người không hề già nua chút nào. Thêm vào đó là vóc người cao gầy chắc khỏe, thần thái rạng rỡ, quả thật có năng lực biến những người xung quanh thành nền. Chương Mẫn hôm nay ắt hẳn đã trang điểm cẩn thận, phong cách đơn giản thanh lịch, nhưng đứng bên cạnh Cố Song Dương vẫn nhạt nhòa và gò bó.

Trước quyền thế và tiền bạc thực sự, tuổi trẻ và xinh đẹp chỉ là một món trang sức.

Trong lòng Minh Tịch cũng ngưỡng mộ kẻ mạnh, nhưng đứng trước mặt kẻ mạnh cô lại càng phải khẳng định bản thân. Thay vì ngưỡng mộ kẻ mạnh, chi bằng ngưỡng mộ niềm tin của kẻ mạnh. Thân phận của cô có thể thấp kém, nhưng tuyệt đối không được đánh mất chí khí. Người sống vì một hơi thở, thua người nhưng không thể thua trận.

“Cảm ơn chủ tịch Cố đã chiếu cố, hoan nghênh lần sau lại ghé thăm.” Minh Tịch tiễn và Cố Song Dương và Chương Mẫn.

-

Lúc Lương Kiến Trình chuẩn bị đến thì Cố Song Dương và Chương Mẫn đã rời đi.

Cố Song Dương đúng thực là có ý định đánh giá Chương Mẫn, nhưng không có ý định làm khó cô ta. Bà ấy phát hiện Chương Mẫn hơi đuối sức, nên cũng không giày vò cô ta nữa, chọn một quán cà phê trong Long Mậu rồi ngồi đối diện Chương Mẫn nhẹ nhàng trò chuyện.

Trong lòng lại hơi tiếc nuối vì con trai lại đi chọn một người yếu đuối.

Có lẽ cuộc hôn nhân trước của bà ấy đã ảnh hưởng đến giá trị quan của Kiến Thành, anh thà chọn một người tùy tâm sở dục chứ không muốn chọn người ngang tài ngang sức.

Như vậy cũng tốt.

Bản thân Cố Song Dương là người mạnh mẽ nên đương nhiên cũng ngưỡng mộ kẻ mạnh, có lòng thương xót với kẻ yếu, nhưng nếu nói con gái của nhà họ Chương là kẻ yếu thế thì quả thật hơi nực cười.

Hồi đó lão Lương từng nhắc nhở bà ấy là bố mẹ quá mạnh mẽ sẽ sinh ra con nhu nhược yếu đuối, thế nên Lương Kiến Thành chưa đầy mười tuổi đã bị bà ấy sắp xếp cho đi du học, gia đình chỉ giúp anh trong khoản ăn mặc ở đi lại, còn lại không hề cung cấp bất kỳ đặc quyền và ưu đãi nào.

Con trai được nuôi dạy như thế sẽ rất độc lập và ưu tú. Dù là làm người hay làm việc đều không tệ, thận trọng tỉ mỉ nhưng không kém phần thủ đoạn, còn có tinh thần chịu khó phấn đấu, yêu nước yêu gia đình tràn đầy trách nhiệm.

Cố Song Dương nhìn người rất chuẩn, nhưng đối với con trai Lương Kiến Thành bà ấy chỉ dám nói mình hiểu được anh chừng bảy phần. Ba phần còn lại, vì anh là người một đàn ông trẻ tuổi đang trong quá trình trưởng thành, nên đã biết cách che giấu nhân cách của mình. Bà ấy không biết thì chắc chắn lão Lương cũng không biết.

Trong quá trình Lương Kiến Thành trưởng thành, sự nghiệp của bà ấy ở Song Dương vẫn chưa vững chức, sau này có rất nhiều chuyện cần đến sự giúp sức của Dương Mẫn Văn. Khiến cho Kiến Thành bị xoay vòng giữa bố ruột của mình và bạn trai của bà ấy (bây giờ đã là chồng),nhưng anh có thể xử lý tốt mối quan hệ giữa đôi bên, chứng tỏ anh có trí thông minh, linh hoạt mà cũng xa cách.

Một người con trai như vậy Cố Song Dương không hẳn là hài lòng tuyệt đối, nhưng cũng đã đạt yêu cầu rồi. Nhưng dù con trai đạt được bao nhiêu thành tích thì bà ấy cũng không lấy con trai làm niềm tự hào. Bà ấy không phải kiểu phụ nữ sống dựa vào hào quang của chồng hay con trai, họ là họ, bà ấy là bà ấy.

Thậm chí Dương Mẫn Văn – người hiện tại đã trở thành chồng bà ấy, nhưng đối với bà ấy đối phương chỉ là một trợ lý cuộc sống phù hợp lại an tâm.

Làm phụ nữ, một khi đã đặt nặng tình cảm thì sẽ rất dễ yếu đuối.

--

“Kiến Thành sắp đến đây à?” Cố Song Dương bưng ly cà phê nhấp một ngụm.

Chương Mẫn nghiêm túc ngồi ngay ngắn, cũng nhấp một ngụn cà phê, trên môi giữ nụ cười vừa phải, giải thích: “Trước đó Kiến Thành hỏi cháu đang làm gì, cháu nói là đi mua sắm với dì, anh ấy bảo vừa hay cũng lâu rồi chưa gặp dì, thấy sau tết dì lại bay khắp nơi, nên muốn đến đây gặp dì một lát ạ.”

Cố Song Dương cười nói: “Cháu cũng có lòng quá rồi, còn tìm lý do cho nó.”

Theo suy đoán của Cố Song Dương thì chắc chắn Lương Kiến Thành đã tìm lý do cho Chương Mẫn. Cố Song Dương hiểu rõ trong lòng, trên mặt chỉ mỉm cười nhàn nhạt.

Tiếng cười của bà ấy khiến Chương Mẫn rất khó chịu. Chẳng lẽ mẹ chồng nàng dâu thật sự trời sinh là kẻ thù khó hòa hợp, hay là Cố Song Dương căn bản không thích cô ta...

Chương Mẫn tuy không phải người khéo léo nhưng lại rất nhạy cảm, hoàn cảnh trưởng thành của cô ta cũng không phải bình thường đơn giản. Trong những gia tộc phức tạp, khó mà có thể trở thành một người có tính tình đơn thuần được.

Kiểu người như cô ta cũng sợ nhất là gặp phải người độc đoán, một khi đối phương nói một không nói hai, trong lòng cô ta rõ ràng rất khó chịu và bực bội, nhưng lại không tiện nói ra. Cô ta cũng không muốn tỏ ra ấp úng hay nhỏ mọn khiến người khác khó coi, ít lời ít nói là tốt nhất.

Có lẽ.... Lương Kiến Thành thích người tính tình trầm lặng ít nói chăng? Cố Song Dương nghĩ thầm.

“Bình thường cháu thích làm gì?” Cố Song Dương hỏi.

“Cháu thích đọc sách tiếng Nga ạ.”

“Vậy thì tốt quá, con người dì thô kệch nên rất ngưỡng mộ những người có thể tĩnh tâm đọc sách.” Cố Song Dương hòa ái khen một câu.

Chương Mẫn im lặng mím môi, cúi đầu.

Cố Song Dương tự nhiên thưởng thức cà phê, liếc nhìn điện thoại. Trong điện thoại đã có năm cuộc gọi nhỡ nhưng đều bị bà ấy tắt đi. Bà ấy không muốn cho con dâu tương lai thấy một hình ảnh bà mẹ chồng quá bận rộn, hôm nay đã hẹn gặp mặt thì phải tạm thời gác lại công việc.

Thấy Cố Song Dương không ngừng nhìn điện thoai, trong lòng Chương Mẫn càng như kiến bò, chỉ mong Lương Kiến Thành mau xuất hiện, hoặc là Cố Song Dương đứng lên nghe điện thoại cũng được....

Cách đó không xa, Lương Kiến Thành dừng xe rồi đi bộ từ bên kia đường sang.

Đường phố của Hải Cảng vẫn đầy náo nhiệt dù Tết đã qua hơn một tháng. Các bồn hoa ven đường lại được trồng những giống hoa mới, dưới ánh nắng hiếm hoi của đầu xuân, chúng có màu sắc tươi tắn, hình dáng đáng yêu.

Xe của Cố Song Dương cũng đậu ven đường, đối diện với xe của Lương Kiến Thành.

Minh Tịch theo giám đốc Lý ra ngoài, cùng nhau chuyển những món đồ mà Cố Song Dương vừa mua lên xe.

Sắp xếp lại mọi việc hôm nay, Minh Tịch mới hiểu được toàn bộ câu chuyện, đồng thời cũng thấy giám đốc Lý mới là người khôn ngoan nhất. Cô cùng lắm chỉ là một kẻ nịnh bợ, so với việc Lý Kiên chu đáo lấy lòng thì cô chỉ xun xoe một chút thôi.

Minh Tịch khẽ mỉm cười, trông có vẻ thần bí.

Lý Kiên không nhịn được hỏi: “Minh Tịch, cô cười gì thế?”

“Bán được bao nhiêu là hàng như thế, đương nhiên phải vui vẻ rồi.” Minh Tịch trả lời.

Lý Kiên cười cười, dạo trước chuyện anh ta bảo Minh Tịch tặng quà cho Lương Kiến Thành cô đã làm rất tốt, Lương Kiến Thành sau đó còn mời anh ta ăn cơm. Ngoài ra anh cũng không từ chối rượu và thuốc lá mà anh ta chuẩn bị, không chỉ nhận mà còn nhắc mẹ mình là Cố Song Dương. Ý tứ rất rõ ràng, anh biết hết mọi chuyện, chỉ là đang thay mẹ nhận ân tình thôi.

Con trai của Cố Song Dương đương nhiên phải giỏi giang rồi.

Hiện tại Lý Kiên không có chuyện gì cần nhờ vả Cố Song Dương, chỉ đơn thuần là muốn tạo thiện cảm, phòng sau này có chuyện cần nhờ vả thì cũng không đến mức khó mở lời. ‘Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn’, anh ta có thể leo lên được vị trí này thì không lý nào không hiểu đạo lý này.

Tự dưng trong lòng trào dâng một nỗi niềm muốn chia sẻ, ngắm nhìn gương mặt rạng rỡ hiền hòa của Minh Tịch, Lý Kiên cố ý buột miệng thốt ra một câu: “Minh Tịch, cô có biết sau khi ly hôn Cố Song Dương đã tái hôn với một người nhỏ hơn bà ấy hai mươi tuổi không?”

Minh Tịch kin ngạc, ngây người lắc đầu. Gì cơ? Cố Song Dương từng ly hôn?

Nhìn khí thế hôm nay cô cũng đoán được Cố Song Dương là ai, chắc chắc là người thân của Lương Kiến Thành, nhưng rốt cuộc là thân đến mức nào thì cô không dám chắc. Lý Kiên chỉ từng nhắc đến Lương Kiến Thành vốn cũng là người của Điện máy Song Dương....

Nhân lúc Lý Kiên có hứng thú buôn chuyện, hiện tại lại đang ở bên ngoài, Minh Tịch ngẫm nghĩ giây lát rồi nhiều chuyện hỏi một câu: “Giám đốc Lý, tổng giám đốc Lương của Tinh Hải và chủ tịch Cố có mối quan hệ gì thế ạ?”

Minh Tịch hỏi nhỏ, vẻ mặt còn có chút thận trọng dò xét.

Nhưng Lý Kiên lại tỏ ra rất bất ngờ, anh ta cụp mắt xuống, nhìn thẳng vào cô: “Cô không biết à? Bọn họ là quan hệ mẹ con.”

Minh Tịch: ...

Cô thật sự không ngờ đến!

Vậy... vậy người chồng cũ xui xẻo của Cố Song Dương chẳng phải là giáo sư Lương ngốc nghếch sao! Công việc này của cô là do giáo sư Lương nhờ vả vợ cũ mới có được?

Minh Tịch nhất thời rơi vào tâm trạng phức tạp, không biết nên phản ứng thế nào. Trong lòng cô vừa cảm động vừa chua xót, lại có một chút hưng phấn khó tả. Quả nhiên cô cũng là kẻ khốn nạn, ăn cái bánh bao tẩm máu người đổi bằng lòng tự trọng của giáo sư Lương, thế mà còn cảm thấy phấn khích.

Đột nhiên, Lý Kiên ngậm miệng lại. Minh Tịch hơi nghiêng đầu, cũng nhìn về phía sau lưng Lý Kiên.

Cách một con đường, Lương Kiến Thành xách một chiếc túi bước xuống khỏi xe, đang bước trên vạch kẻ đường đi qua đây.

Xe của anh và Cố Song Dương vừa hay đỗ ở hai bên đường đối diện nhau.

Anh mặc áo khoác dáng dài thanh lịch, bên trong là áo len mỏng màu xanh dương, bước nhanh về phía này. Chiếc áo khoác chất liệu tốt ôm lấy bờ vai rộng và sống lưng thẳng tắp của người đàn ông, toát lên vẻ tùy hứng và tự do của chủ nhân. Màu xanh dương bên trong lại càng làm nổi bật khí chất vốn có của anh.

Lương Kiến Thành nhận ra xe công vụ của mẹ mình, cũng đã nhìn thấy bà ấy, anh dừng lại một chút rồi bước về phía bà ấy.

Trước đây Minh Tịch cứ nghĩ anh chỉ là con trai của giáo sư Lương, ngoài ra còn là ông chủ của một công ty thương mại quốc tế. Giờ nghĩ lại, cô thật sự đã thích một người hoàn toàn xa tầm với. Nếu đã xa tầm với, vậy thì tới đâu tính tới đó thôi chứ biết sao giờ.

Minh Tịch mỉm cười, chào Lương Kiến Thành đang đi tới bằng một lời chào kiểu ‘bạn bè’ —— “Hi.”

Anh sững người, cô là bạn anh.

Trước mặt giám đốc Lý, cô càng nên tận dụng mối quan hệ bạn bè giữa cô và Lương Kiến Thành. Mượn nhờ sức người khác mới có thể đắc đạo. Đạo lý này cô cũng học được từ giám đốc Lý.

Lương Kiến Thành tiến lại gần, thấy nụ cười rạng rỡ của Minh Tịch, vốn dĩ anh đang vội không nên nán lại lâu, nhưng vẫn không khỏi dừng chân trước mặt cô.

“Hi, trùng hợp vậy, lại gặp nhau ở đây.” Lương Kiến Thành đứng trước mặt Minh Tịch và giám đốc Lý, đáp lại lời chào.

Minh Tịch cong môi cười tươi, vui vẻ nói với anh: “Không trùng hợp đâu, lúc em và giám đốc Lý ra ngoài thì đã đoán được khoảng năm phút nữa sếp Lương sẽ xuất hiện.”

Lương Kiến Thành bật cười.

Nếu đúng là như vậy, nhất định là anh đã tỏ ra quá ngạc nhiên rồi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.