Mẹ, tại sao tôi không thấy mẹ?
Mở mắt ra tôi mong mình trong mơ để gặp mẹ nhưng không phải, trước mặt tôi là trần nhà màu trắng đã ố màu. Sao tôi lại ở đây nhỉ? Đây là gian nhà trọ tôi thuê mà. Đang trực lớp dở thì tôi ngất đi cơ mà.
Tôi ngồi bật dậy, gian bếp bật sáng ánh đèn còn có mùi thức ăn ngào ngạt nữa, có phải là mẹ tôi đã trở về không?
Tôi vội vàng chạy về khu bếp nhưng cảnh tượng trước mặt làm tôi thất vọng nhiều hơn là sốc.
Cậu ta... áo đồng phục chưa thay ra đeo chiếc tạp dề màu tím nhạt, đang lúi húi bê thức ăn bày ra bàn thấy tôi thì liền nháy mắt, nhếch mép cười lộ ra chiếc răng khểnh ma mãnh
- Rất đúng lúc, thức ăn của tôi quả nhiên có sức mê hoặc
Tôi ngồi thụp xuống thất vọng nặng nề, thấy tôi không ổn cậu ta liền chau mày bước tới
- Sao vậy? Cậu thất vọng? Tại sao?
- Không phải, mà khoan đã tại sao cậu ở đây? Đây là nhà tôi mà
- Con ngố như cậu thần kinh không ổn mới cáu với tôi như vậy,có biết đại thiếu gia cõng là phúc lắm không? Còn nhà cậu, sáng nay đi qua vô tình biết, cậu nên thấy tự hào thì hơn.
- Tôi không quan tâm, giúp người còn hạnh họe thì không giúp còn hơn
- Được rồi, không thấy đói sao? Lại bàn ăn đi.
- Là do cậu nấu à? Giỏi quá_ tôi thốt lên nhưng chẳng có tâm trạng đâu mà khen, thế mà vẫn bị cậu ta lườm rồi đá ghế ngồi xuống, điên thật.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-mua-se-ngung-roi/249388/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.