Đông sắp về, khoảng sân trường đã vơi nắng để lại không gian mờ mờ vây quanh những tán lá còn hơi sương, một chiếc lá vàng bắt đầu lìa cành chuẩn bị cho cuộc hành trình... về cội!
✩✩✩°°°✩✩✩
- Biết gì không? Thời gian đình chỉ học tập của đại hoàng tử được giảm, hôm nay anh ấy sẽ đi học đấy.
- woa.. thật không vậy?
_ Thật mà, tớ vừa nghe lỏm thầy hiệu trưởng nói chuyện.
- A.. có phải anh ấy không?
Đám nữ sinh chợt rú ầm lên lao nhao chạy về phía cổng trường chen lấn, thân hình mảnh mai của tôi bị họ đưa đẩy không thương tiếc, có ai đó còn gạt chân làm tôi ngã khụy xuống nền gạch đá cứng, một cô nàng đỏng đảnh theo đám đông lao nhao chạy tới không thèm màng thế sự mà phi thẳng nện đôi guốc chục phân lên chân tôi, thật khóc không ra nước mắt. Tôi lồm cồm bò dậy, phủi bụi bám trên đồng phục, họ có cần tung hô thần tượng thế không? Là ai nhỉ? Đại hoàng tử sao? Rốt cuộc cũng chỉ là người có gì đáng tung hô tới vậy? Hại chân tôi bây giờ đứng không vững.
Ngoảnh đầu lại phía sau chỉ thấy đám người cuồng náo loạn tắc nghẽn tại cổng trường, thấp thoáng chiếc ô tô màu nâu đỏ bị vây kín.
- Trịnh Huy Anh, học sinh khối 12, bị đình chỉ học 1 tháng vì tội đánh nhau nhưng bị fan phản đối kịch liệt nên giảm án 15 ngày
Trần Tú Linh, cô bạn đứng trước
mặt tôi lúc nào nhưng hướng mắt về phía cổng trường, đột nhiên xoay người đỡ tôi.
- Đi thôi, tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-mua-se-ngung-roi/249390/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.