🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lâm Trĩ Thuỷ cảm nhận được ánh mắt của Ninh Thương Vũ dừng lại trên cổ tay mình, ánh mắt đầy ẩn ý. 

Cảm giác nóng bỏng, lạ lẫm xuyên qua lớp da thịt, truyền vào đầu ngón tay, chỉ trong chốc lát đã lan tỏa một lớp đỏ nhạt, giống như viên ngọc phỉ thúy dưới ánh đèn mờ. Lâm Trĩ Thuỷ ngẩn người một lúc rồi buông mới tay.

“Em… không phải cố ý.” 

Câu nói vừa dứt, chưa kịp để Lâm Trĩ Thuỷ vội vàng thanh minh, bàn tay với những khớp xương rõ ràng của Ninh Thương Vũ đã vòng qua cổ cô, hôn lại lần nữa, ban đầu là một nụ hôn đầy mạnh mẽ với đầu lưỡi thâm nhập tấn công, sau đó từ từ sâu hơn, hôn đến tận cổ. Tay còn lại của anh nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, như một thợ săn tài ba, anh nhẹ nhàng nhấc cô khỏi chiếc giường nhung đen, thì thầm vào tai cô, giọng trầm giống như đang ra lệnh: “Đưa lưỡi ra.”

Lâm Trĩ Thuỷ theo bản năng nghe theo, đưa lưỡi ra. 

Ninh Thương Vũ cúi xuống, ngậm lấy chiếc lưỡi hồng nhạt, mười mấy giây ngắn ngủi trôi qua, mặt Lâm Trĩ Thuỷ và cả vành tai cô nóng bừng lên như bị ngọn lửa của anh thiêu đốt.

Đây là lần *****ên cô chính thức hôn người khác, không có kinh nghiệm, chỉ có thể làm theo bản năng, hai tay siết chặt vai Ninh Thương Vũ, chân tự động quấn lấy eo anh. 

Những động tác vô tình, bởi vì hai cơ thể dán sát nhau, cô gần như chạm vào nơi lòng bàn tay cô vừa chạm vào ban nãy.

Kèm theo sự căng thẳng là một cảm giác thầm kín và không thể nói thành lời, khiến Lâm Trĩ Thuỷ cảm thấy cơ thể nóng bừng, tim đập nhanh, cách một lớp vải tây trang đắt đỏ, cô không nhịn được mà tiếp tục….

Nhưng Ninh Thương Vũ lại không tiếp tục nữa. 

Lâm Trĩ Thuỷ ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt mơ màng, ánh mắt từ khuôn mặt lạnh lùng ấy lướt xuống, rồi đột ngột, không kìm được, cô cúi xuống hôn nhẹ lên chỗ xương quai xanh của anh.

Ninh Thương Vũ cảm nhận được dòng máu trong huyết quản dồn về nơi đó, ánh mắt anh trầm xuống, nhìn cô chằm chằm. 

Cô rất ít ghi làm những chuyện lớn mật vượt giới hạn như vậy, động tác còn ngập ngừng, vụng về, nhưng cô lại muốn bắt chước anh kĩ thuật của anh, thỉnh thoảng cô tìm được đúng vị trí nhạy cảm, nhưng đôi lúc lại hơi căng thẳng khiến động tác có phần vụng về.

Cảm giác vượt qua những giới hạn an toàn này khiến Ninh Thương Vũ không thể cưỡng được mà khẽ nhún vai, nhưng anh không ngăn lại, thậm chí còn âm thầm cho phép. Bộ vest vừa mới được là phẳng phiu của anh, trong khoảnh khắc ấy, dưới bàn tay mềm mại và dính sát của Lâm Trĩ Thuỷ, đã bắt đầu in hằn dấu vết.

Cơ thể Lâm Trĩ Thuỷ mềm mại tan chảy như lớp tuyết, từng giọt mồ hôi toát ra, sau đó sức lực cạn kiệt, cô hoàn toàn ngã vào người anh, nhíu mày lại rồi lại rồi lại thả lỏng.

Quá nhạy cảm rồi

Rõ ràng không thể chịu nổi cơn kích thích, nhưng đôi môi ướt át của cô vẫn vô thức muốn dính vào anh.

Nhiệt độ đột nhiên tan bớt.

Bởi vì ngược sáng, ánh mắt anh  Ninh Thương Vũ càng trở nên khó đoán: “Thế này đã thoải mái rồi?”

Chỉ là một nụ hôn nhẹ như kiểu đùa giỡn, khi mà Ninh Thương Vũ gần như chưa dùng đến chút sức lực nào, thế mà Lâm Trĩ Thuỷ đã mệt mỏi đến mức không thể tiếp tục. Giọng anh trầm xuống, khiến cô cuối cùng cũng lấy lại được lý trí, xấu hổ nhận ra rằng mình đang quá gần anh, xua đi hết khát vọng muốn được gần gũi với anh.

Đúng là có thoải mái, nhưng hình như có thiếu gì đó nữa…

“Không còn sức lực nữa.” Bờ mi Lâm Trĩ Thuỷ khẽ run lên, nói xong, lại ý thức được không thể dán vào ngực anh nữa, cơ thể cũng rất dính, giọng cô cũng vậy: “Ninh Thương Vũ, em muốn đi tắm.”

Tối muộn, Ninh Thương Vũ như một người tốt bụng, ân cần chuẩn bị cho cô một bồn tắm đầy nước ấm.

Lâm Trĩ Thuỷ tắm rất lâu, phải đến ba lần nước mới cảm thấy sạch sẽ, sau đó rời khỏi bồn tắm. 

Khi cô mặc chiếc áo choàng tắm bước ra, phòng ngủ im lặng không còn bóng dáng của Ninh Thương Vũ, cô cảm thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ. Dù đã đồng ý thử trước hôn nhân, cũng chỉ là thử thôi…rồi ai ngủ phòng nấy, tạm thời cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để chung giường mỗi đêm với một người đàn ông.

Mà ở phương diện nào đó, khác biệt giữa hai người quá lớn.

Đêm nay tay cô đã tự mình trải nghiệm, chưa nói đến việc cùng ngủ chung giường, liệu có thể “hòa hợp” trong lúc thử được không, cũng chưa chắc.

Lâm Trĩ Thuỷ nằm trên chiếc giường nhung đen mềm mại, tự hỏi về những điều khó nói kia, trong lúc mơ màng, cô mở điện thoại, tìm kiếm hai từ khóa: 

[Nếu kích thước không hợp liệu có ch.ế.t không?]

[Con người có vì cả tối liên tục cao trào nhiều lần mà c.h.ết đi không?]

Lâm Trĩ Thuỷ mệt mỏi, chưa kịp xem hết nội dung trên màn hình đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau thức dậy, cô vẫn còn nhớ đến chuyện đêm qua, sau khi rửa mặt và thay váy xong, cô bước xuống lầu, may mắn là Ninh Thương Vũ vẫn ở phòng khách, đang ngồi nghiêm túc thưởng cà phê và dùng bữa sáng.

“Chào buổi sáng.” Lâm Trĩ Thuỷ lên tiếng, bước đến cạnh bàn ăn, giả vờ không quan tâm mà nói: “Anh dậy sớm vậy.”

Ninh Thương Vũ ngẩng đầu, bình tĩnh đón nhận ánh mắt của cô.

Lâm Trĩ Thuỷ đứng yên tại chỗ, ánh mắt dừng lại ở bộ vest được may đo riêng của anh, như thể đang rất hứng thú, bắt đầu từ chiếc cúc ở cổ áo cho đến chiếc khuy măng sét kim cương, rồi lại từ từ di chuyển xuống…

Ninh Thương Vũ không thay đổi sắc mặt, dù anh đang ngồi yên nhưng khí thế vẫn rất mạnh mẽ.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào khiến bóng đôi mi dài xinh đẹp của Lâm Trĩ Thuỷ dao động, không thể che giấu được sự tò mò của cô, cô không chút do dự mà mở miệng: “Có thể cho em xem… cái mà em đã sờ vào tối qua không?”

Ninh Thương Vũ có vẻ hơi khựng lại, đoán ra cô có điều muốn nói, nhưng không ngờ lại là câu này.

Trong đầu Lâm Trĩ Thuỷ chỉ có một suy nghĩ rất thuần khiết, vì tối qua đã mò mẫm trong bóng tối rồi, xem một chút cũng chẳng sao đúng không? Hơn nữa cảm giác khi chạm vào qua lớp quần tây của anh lớn đến mức khó tin, cô chỉ muốn nhân lúc Ninh Thương Vũ hiếm khi rảnh rỗi còn chưa rời đi, tận mắt chứng thực một chút!

Hai người có thực sự không hợp nhau hay không

Không khí bỗng nhiên trở nên kỳ cục.

Lâm Trĩ Thuỷ lịch sự hỏi: “Có được không anh?”

Ninh Thương Vũ cũng từ chối yêu cầu vô lý của cô một cách lịch sự: “Không được.”

“Ồ.” Lâm Trĩ Thuỷ có vẻ hơi thất vọng, nhưng cũng lựa chọn tôn trọng ý muốn của anh, dù sao thì cô cũng không thể ở đây mà ***** của anh ra được. Sau đó cô chậm chạp chọn một chiếc ghế và ngồi xuống.

Trong khi cô yên lặng ăn sáng, Ninh Thương Vũ không biểu lộ cảm xúc, chỉ lệnh cho Lê Cận làm một việc gì đó.

Lê Cận bước đi nhanh chóng, một lúc sau khi trở lại, mang theo một chiếc két sắt nhỏ màu đen bạc, anh ta mở khóa cẩn thận rồi đặt nó xuống bàn một cách trang trọng.

Lâm Trĩ Thuỷ nuốt xong chén cháo tổ yến, chợt ngẩng đầu, không hiểu vì sao lại nhìn thấy cảnh tượng này.

Ninh Thương Vũ hình như không để ý đến cô, tựa người vào ghế bọc da mềm mại, thoải mái tháo chiếc khuy áo sơ mi rồi nhẹ nhàng lấy ống tiêm được chiếu sáng bởi ánh mặt trời, tiêm trực tiếp vào tĩnh mạch.

Tính cách của Lâm Trĩ Thuỷ khá quan tâm đến người khác, thấy anh sáng sớm anh đã tiêm thuốc, lại không có dấu hiệu bị sốt hay cảm, vì vậy nhẹ giọng hỏi: “Anh bị ốm à?”

Ninh Thương Vũ nhàn nhạt đáp: “Không có.”

Lâm Trĩ Thuỷ chớp mắt: “Vậy tại sao phải tiêm.”

Ninh Thương Vũ không biết vì sao, sau khi tiêm thuốc vào cơ bắp, đôi mắt đột nhiên nhìn thẳng cô: “Bởi vì em.”

Lâm Trĩ Thuỷ không khỏi nghĩ lệch lạc, khẽ rũ mi nhìn cơ thể bản thân, rồi vô tình đưa mắt qua nhìn cơ thể mạnh mẽ và vẻ đẹp trai của Ninh Thương Vũ.

Không phải đấy chứ?

Không phải anh đã nói d.ục v.ọng của mình mạnh mẽ, thế như thể chất lại kém vậy à?

Mới ở cạnh cô có một lát thôi mà đã yếu đến phải tiêm?!

Ngoài ra, cả buổi sáng Lâm Trĩ Thuỷ vắt sạch não, cũng không nghĩ ra được nguyên nhân thứ hai có liên quan đến cô.

Trong phòng khách cổ điển hoa lệ, cô nhíu mày, ngón tay vô thức bóp chặt gối ôm, lòng nghĩ bản thân không thể lấy một người chồng đoản mệnh được, mặc dù tỉ lệ cơ thể hoàn hảo được cất giấu trong lớp tây trang của Ninh Thương Vũ đã chứng minh được sức khoẻ của anh, nhưng nhỡ đâu thì sao.

Vậy thì cô thật thảm, lại chuẩn bị mất đi sự tự do, bị bà Thịnh Minh Anh vô tình nhốt trong nhà.

Nghĩ đến đây, cô ngồi bật dậy từ sô pha, mở danh bạn điện thoại lên.

Có thể là do bạn bè cùng chăng lứa lớn lên trong mật ngọt, còn cô lớn lên trong thuốc đắng, vậy lên cô rất quen thuộc với những đệ tử của Lâm gia, gia tộc làm trung y nhiều năm, nhưng có những chuyện cô phải nói tránh đi: “Tĩnh Huyên, hỏi ông cụ nhà cậu giúp tôi xem có thảo dược nào giúp đàn ông bồi bổ cơ thể không, xin cậu đấy.”

Tân Tĩnh Huyên: “Thảo dược không ăn uống linh tinh được, muốn bổ phương diện nào?”

Lâm Trĩ Thuỷ: “Bổ cơ thể cho đàn ông.”

Tân Tĩnh Huyên: “Cậu nói cho tôi nghe xem anh ấy có triệu chứng gì?”

Lâm Trĩ Thuỷ: “Thì là, trông vừa cao vừa to…”

Nói được nửa câu, vốn đang định nghĩ xem nên miêu tả thế nào.

Thế nhưng tính cách Tân Tĩnh Huyên lại nóng vội, đột nhiên lên tiếng, giọng lười biếng kéo dài ra: “Kiểu đẹp mà không dùng được ấy à, tôi hiểu rồi, có nhiều người mắc bệnh này lắm, đều lấy thuốc ở chỗ tôi cả, cứ uống một tuần là bảo đảm…”

Mấy chữ ‘Khoẻ như vâm’ lọt vào tai Lâm Trĩ Thuỷ.

Lâm Trĩ Thuỷ bỏ bên tai những lời thẳng thắn của cậu ấy, cô trước giờ luôn tin tưởng về y thuật nhà họ Tân, sau đó lại nghĩ khi nào thảo dược đến rồi, nhất định phải làm mói bồi bổ cho Ninh Thương Vũ, tốt nhất là sống với cô đến trăm tuổi.

Lúc này điện thoại trong tay lại rung lên.

Cô nhìn qua, là thư ký của bà Thịnh Minh Anh.

Lâm gia có một quy tắc bất thành văn, đó là bất kể khi nào, Lâm Trĩ Thuỷ cũng phải nghe điện thoại, không được chơi trò mất tích quá một tiếng đồng hồ, cô chri đành nhấc máy

Thư ký truyền đạt thông tin: Thẩm Lâm Sơ đã thu thập được một cuốn sách đã tuyệt bản của Lâm Yến Đường viết khi còn sống, cũng nghe nói Lâm Trĩ Thuỷ học ngành hải dương học, muốn trao trả lại cuốn sách đó nhưng không thể liên lạc được với cô.

Lâm Trĩ Thuỷ: “…”

Thấy cô không lên tiếng, thư ký khéo léo tiết lộ: “Tiểu thư, ý của Thịnh tổng là để cô tự quyết định có lấy lại di vật của bố cô từ tay Thẩm Lâm Sơ hay không.”

Một lát sau Lâm Trĩ Thuỷ bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi.”

Cô không quyết định quá lâu, phân phó quản gia chuẩn bị xe, lòng nghĩ giống như chị gái đã nói, trưởng thành có nghĩa là có quyền phụ trách cuộc đời mình, người ta đã tìm đến cửa, tất nhiên cô phải đi giải quyết.

Thẩm Lâm Sơ đã phải vất vả nhiều ngày mới chờ được khoảnh khắc này, địa điểm được chọn là một nhà hàng sang trọng ở khu phố sầm uất, gần cửa sổ kính trong suốt, cảnh sắc bên ngoài vô cùng tuyệt vời. Nội thất mang phong cách cổ điển, bầu không khí tĩnh lặng trang nhã, rất thích hợp để trò chuyện.

Để bày tỏ thành ý, Thẩm Lâm Sơ vừa xuất hiện đã lịch sự trao lại cuốn sách quý.

Lâm Trĩ Thuỷ nhìn anh, đang định nói lời cảm ơn.

Thẩm Lâm Sơ đã đến tuổi kết hôn, không hề che giấu tình cảm của mình dành cho cô, đột nhiên mở miệng: “Cô Lâm, lời của tôi có thể sẽ hơi mạo muội, cô có thể suy nghĩ đến việc đổi một vị hôn phu không? Tình cảm bố mẹ tôi hoà thuận, tôi lại là con một, trong nhà không có anh chị em gì phải tranh đấu, tương lai sẽ thuận lợi trở thành người thừa kế của gia tộc, tất cả những thiếu thốn của cô…”

Anh đang định nói tiếp, mượn chút tình cảm qua lại với Lâm gia mà giành lấy cơ hội cho bản thân.

Lời vừa nói xong.

Bên ngoài nhà hàng vang lên một tiếng nổ lớn, qua bức tường kính sáng bóng, chỉ thấy chiếc McLaren đang đỗ bên đường bị chiếc siêu xe lao thẳng tới đâm cho tan tành, trở thành đống sắt vụn thê thảm không nỡ nhìn.

Lâm Trĩ Thuỷ tò mò hỏi: “Đó là xe của anh à?”

Thẩm Lâm Sơ: “…”

Rất nhanh.

Hai người cùng bước ra khỏi quán cà phê, muốn xem rốt cuộc là ai dám ngông cuồng như vậy.

Mà tên đầu sỏ với tay lái lụa kia thì đang chậm rãi hạ kính xe màu đen, dần dần để lộ nửa khuôn mặt có đường nét sắc sảo, kiều diễm mà thâm trầm. Ngay sau đó thản nhiên bấm gọi một số điện thoại riêng.

Chờ bên kia bắt máy.

Lúc ấy dáng vẻ ngạo mạn, xa cách mới chịu thu lại đôi chút: “Anh trai yêu quý, xe em vừa bị quệt nhẹ một cái, xe cũ rồi, anh phải thưởng cho em đấy nhé, Em muốn chiếc siêu xe mới trong gara ấy.”

Ninh Thương Vũ giọng nhàn nhạt: “Đưa người về.”

Anh chẳng có hơi đâu mà lãng phí thời gian với Ninh Trác Vũ, ra lệnh ngắn gọn rồi lập tức cúp máy.

Thẩm Lâm Sơ chứng kiến hành vi của Ninh Trác Vũ, chẳng khác nào một màn khiêu khích lộ liễu, *****.

Trong lòng không khỏi bốc lên cơn tức giận, lạnh giọng hỏi: “Cậu là ai?”

Ninh Trác Vũ tựa người vào cửa xe, hơi ngẩng cằm lên: “Nghe cho rõ, tôi tên là Ninh Trác Vũ, Ninh trong Ninh Thương Vũ, Vũ trong Ninh Thương Vũ, chữ đơn là Trác.”

Màn tự giới thiệu của cậu ta chẳng khác nào viết thẳng hai chữ “dựa hơi” lên trán mình.

Lúc này, Lâm Trĩ Thủy có chút hối hận vì tò mò mà xuống xem náo nhiệt, hàng mi dày khẽ chớp nhẹ dưới làn gió. Cô đang định thu lại ánh nhìn thì bất ngờ chạm mắt với Ninh Trác Vũ.

Cậu ta cũng như chiếc xe của mình vậy, rực rỡ, diêm dúa, lại bốc đồng đến mức chẳng có giới hạn. Ánh mắt nhìn thẳng về phía cô, khiến trong khoảnh khắc, Lâm Trĩ Thủy khẽ lùi nửa bước theo bản năng, rồi lại đứng yên, trong lòng không khỏi nghĩ thầm, ‘Nhìn tôi làm gì, tôi đứng về phía cậu mà.’

“…”

Giây tiếp theo, Lâm Trĩ Thủy chủ động khẽ ho một tiếng rồi bước tới gần, thậm chí còn tự động vòng sang bên ghế phụ, giơ tay mở cửa xe. Giọng nói bình thản: “Tài xế Tiểu Trác phải không? Không cần cậu mời, tôi tự ngồi lên được.”

Tiểu Trác? Lại còn tài xế Tiểu Trác?

Ninh Trác Vũ nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô đang cúi người ngồi vào xe, đường cong nơi đuôi mắt sắc lẹm, sau đó, hiếm khi thay vì nổi đóa tại chỗ, cậu ta lại kiềm chế không phát tác, cứ thế, trước mặt Thẩm Lâm Sơ với sắc mặt sắp bùng nổ, ung dung lái xe rời đi.

Chiều buông, ranh giới giữa sáng và tối mơ hồ chẳng rõ, như thể một hoạ sĩ nghiệp dư lỡ tay làm đổ bảng màu.

Lần thứ ba Ninh Trác Vũ vặn tay lái gấp, vượt xe gọn gàng, giữa những khúc cua sắc bén, Lâm Trĩ Thủy khẽ nhíu mày, rồi dãn ra, rồi lại nhíu, sắc mặt đầy bất đắc dĩ: “Anh trai đáng kính của cậu chắc không đặt giới hạn thời gian là trước khi trời tối phải đưa tôi về đâu nhỉ?”

Cô cố ý giữ âm lượng vừa phải, ý đồ muốn tế nhị nhắc nhở đối phương rằng có thể nhường đường một chút.

Nhưng trong từ điển sống của Ninh Trác Vũ làm gì có chữ “nhường”. Nhớ đến việc cô gọi mình là tài xế, cậu liếc sang cô một cái: “Cô không biết à, nhà họ Ninh có quy định giờ giới nghiêm đấy.”

Lâm Trĩ Thủy hơi ngạc nhiên: “Giới nghiêm?”

“Sau khi mặt trời lặn còn không về nhà, mà cứ lang thang câu ong dẫn bướm bên ngoài, thì sẽ bị đánh gãy chân.” Ninh Trác Vũ nửa đùa nửa thật, khóe môi cong lên như cười mà chẳng phải cười, giọng trầm thấp như đang thì thầm tiết lộ một bí mật đẫm máu trong gia tộc: “Là Ninh Thương Vũ đặt ra đấy. Anh ấy có nhiều em trai lắm, lỡ tay đánh què hay làm chết vài đứa thì cũng không phải chuyện lớn.”

Nói đến đây, cậu ta còn cố tình dừng lại một giây, tốt bụng nhắc nhở: “Cô nên mừng là chưa chính thức bước chân vào cửa, nếu không sau hoàng hôn quay về sẽ bị anh trai tôi đích thân đánh roi đấy.”

Nếu cậu ta không chêm vào mấy chữ “câu ong dẫn bướm” thì có khi Lâm Trĩ Thủy đã tin là thật.

Mặt mũi cô trắng mịn, từ tốn đáp: “Không sao cả, tôi da dày thịt chắc, chịu được đòn roi.”

Nói xong, cô cũng học cậu ta dừng một nhịp, tỏ ra rộng lượng bao dung với quy tắc quái dị biến thái của Ninh Thương Vũ: “Chỉ cần anh ấy vui là được.”

“…” 

Chịu được?

Ninh Trác Vũ thờ ơ gõ ngón tay lên vô-lăng, lại liếc cô thêm lần nữa, cảm thấy Lâm Trĩ Thủy nhìn bề ngoài đúng kiểu món đồ sứ mong manh dễ vỡ, dường như nhìn nhiều một cái thôi cũng vỡ mất.

Vậy mà dám ngẩng mặt nói mình da dày thịt chắc.

Không khí trong xe trầm mặc mấy giây, dường như Lâm Trĩ Thủy cảm nhận được ánh mắt mang đầy thành kiến từ cậu, cô mím môi, cũng không vừa mà đáp lễ, ánh mắt quét một vòng từ trên xuống dưới đầy dữ dằn.

Một tay tài xế mà dám khinh thường ai chứ?

Đèn xanh thông suốt cả đường đi, hai người không nói thêm câu nào cho đến khi xe dừng trong khu vườn trước biệt thự. Lâm Trĩ Thủy được thả xuống an toàn, mới bước được hai bước thì đột ngột dừng lại, quay đầu lễ phép hỏi vị tài xế Tiểu Trác: “Cậu không vào ngồi một lát à?”

Tài xế Tiểu Trác vô lễ nhưng cô thì không thể như vậy.

Ánh chiều tà cuối cùng rọi lên người Ninh Trác Vũ, cậu ta tựa người vào cửa xe lười biếng, tay chống lên cửa kính, mái tóc dài xoăn đen buộc hờ rũ xuống trước ngực áo sơ mi, cậu ta khẽ ngước mắt: “Cô định chết cũng phải kéo theo người đệm lưng à? Nói thẳng nhé, chuyện này cô tự mình đối mặt đi. Tôi là người lương thiện, tuân thủ pháp luật, tim yếu lắm, không đủ gan để đi cùng cô đâu.”

“…” Lâm Trĩ Thủy suýt nữa thì bị sự mặt dày của cậu ta làm cho câm nín.

Vả lại cô có bị ai cấm ra khỏi nhà đâu, cũng chẳng phải vụng trộm ngoại tình trước hôn nhân, tự mình đối mặt với Ninh Thương Vũ thì có gì đáng sợ?

Quan trọng là, cô chỉ tiện miệng hỏi cho lịch sự thôi mà.

Muốn ngồi thì ngồi, không muốn thì thôi.

Lâm Trĩ Thủy quay người bỏ đi.

Trời đã dần tối, cô chẳng hề thấy áy náy, bước chân trên con đường đá cuội bao quanh bởi cỏ cây hoa lá, thong dong tiến vào biệt thự.

Quản gia như thể chưa từng báo cáo chuyện cô đã ra ngoài vậy, cung kính tiến lên hỏi cô muốn dùng bữa lúc nào.

Lâm Trĩ Thủy dừng lại một chút, chưa vội gật đầu, đang định hỏi Ninh Thương Vũ cho em trai đến ‘đón cô về’, vậy chắc cũng sẽ về ăn tối chứ?

Còn chưa kịp mở miệng.

Tân Tĩnh Huyên đúng lúc gửi cho cô một đơn thuốc dưỡng sinh, trên màn hình toàn là những chữ nhỏ chi chít về các loại dược liệu bổ dưỡng, Lâm Trĩ Thủy nhìn một lát, rồi đưa điện thoại cho quản gia: “Có những loại nguyên liệu này không?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.