Cho đến khi ngồi trong phòng nghỉ riêng trên chuyên cơ, gương mặt của Lâm Trĩ Thủy vẫn giữ vẻ bình thản pha chút đáng thương, gần như không để lộ chút biểu cảm nào. Lúc rời khỏi nhà là vậy, suốt quãng đường sắp tới ranh giới Tứ Thành cũng không thay đổi.
Ninh Thương Vũ xử lý xong đống công văn tồn đọng từ tối qua, đẩy cửa bước vào, đập vào mắt *****ên chính là bóng dáng cô. Cô mặc chiếc váy dài chất liệu lụa mềm màu xanh ngọc, tà váy buông nhẹ ngang đầu gối, vừa vặn che đi đôi chân mảnh mai. Thời tiết vẫn chưa hửng nắng, trái lại bầu trời bên ngoài khoang máy bay lại trở nên lạnh lẽo.
Tiếng bước chân anh chậm rãi tiến đến, dừng lại bên cạnh cô, hương gỗ dịu mát trên người anh đã sớm lan tỏa.
Lông mi Lâm Trĩ Thủy khẽ run, qua tấm kính cửa sổ, cô nhìn thấy dáng người cao lớn của Ninh Thương Vũ phản chiếu rõ nét. Ban đầu cô vốn đã quyết tâm không để ý đến anh suốt dọc đường đi.
Cho đến khi vô tình liếc thấy vài chữ trên màn hình trước mặt anh: “Danh sách điều tra lý lịch nhân viên khoa học công nghệ nhà họ Lâm”, cô khựng lại một giây, theo bản năng nghiêng người nhìn kỹ hơn, rồi lại nhớ ra mình vẫn đang giận, bèn hơi chau mày.
Ninh Thương Vũ không nói gì, chỉ hờ hững đưa chiếc máy tính bảng màu bạc qua cho cô, rồi khẽ mỉm cười, không rõ là giễu cợt hay trêu chọc: “Xem ra tiểu thư Lâm của chúng ta đúng là quý nhân hay quên.”
Cả trái tim Lâm Trĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-ngay-nho-mong-kim-hoa/2793687/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.