Lâm Trĩ Thủy vẫn chậm mất một bước. Khi cô đến Tứ Thành, căn biệt thự xa hoa của nhà họ Tần, từng được xây dựng trên vùng đất phì nhiêu của giới quyền quý, đã bốc cháy dữ dội giữa đêm đen, như muốn thiêu rụi tất cả những thứ bị đánh cắp từ mười tám năm trước, hoá thành tro bụi.
Ngay lúc vừa bước xuống xe, tiếng sấm nổ vang từ chân trời xa, gió nổi lên từng đợt, những hạt mưa trong suốt bất ngờ trút xuống.
Ninh Thương Vũ nhận lấy chiếc ô đen từ tay thư ký, ung dung che mưa cho Lâm Trĩ Thủy. Phía trước, vệ sĩ và Ninh Trác Vũ đã mở đường. Dù vậy, bước chân hai người vẫn thong thả, không vội vã. Từng giọt mưa nhỏ li ti đọng nơi đầu ô rồi nhỏ xuống tí tách, như tạo thành một tấm màn kết từ tràng ngọc ngăn cách mặt đất.
Lâm Trĩ Thủy nhìn ngọn lửa rực rỡ phía trước – thứ ánh sáng đủ để thiêu đốt cả võng mạc – rồi dịu dàng mỉm cười: “Xem ra chị em đã đến nhà họ Tần làm khách rồi.”
“Ừ.” Ninh Thương Vũ dù không làm gì, nhưng khí chất toát ra đã đủ áp đảo mọi thứ phía sau cô. Giọng anh vẫn thản nhiên, có phần lơ đễnh: “Chị gái em đi làm khách, ngoài thú vui châm lửa rồi nhiệt tình kéo chủ nhà ra ngoài cùng ngắm ngọn lửa với cô ấy. Em nghĩ chị ấy còn sở thích làm khách nào khác không?”
Lâm Trĩ Thủy gần như dè dặt đáp lại: “Chị em thích rất nhiều thứ, kể ra ba ngày ba đêm cũng không hết. Nhưng chị luôn biết ý,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-ngay-nho-mong-kim-hoa/2793704/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.