Lâm Trĩ Thủy vẫn chậm mất một bước. Khi cô đến Tứ Thành, căn biệt thự xa hoa của nhà họ Tần, từng được xây dựng trên vùng đất phì nhiêu của giới quyền quý, đã bốc cháy dữ dội giữa đêm đen, như muốn thiêu rụi tất cả những thứ bị đánh cắp từ mười tám năm trước, hoá thành tro bụi.
Ngay lúc vừa bước xuống xe, tiếng sấm nổ vang từ chân trời xa, gió nổi lên từng đợt, những hạt mưa trong suốt bất ngờ trút xuống.
Ninh Thương Vũ nhận lấy chiếc ô đen từ tay thư ký, ung dung che mưa cho Lâm Trĩ Thủy. Phía trước, vệ sĩ và Ninh Trác Vũ đã mở đường. Dù vậy, bước chân hai người vẫn thong thả, không vội vã. Từng giọt mưa nhỏ li ti đọng nơi đầu ô rồi nhỏ xuống tí tách, như tạo thành một tấm màn kết từ tràng ngọc ngăn cách mặt đất.
Lâm Trĩ Thủy nhìn ngọn lửa rực rỡ phía trước – thứ ánh sáng đủ để thiêu đốt cả võng mạc – rồi dịu dàng mỉm cười: “Xem ra chị em đã đến nhà họ Tần làm khách rồi.”
“Ừ.” Ninh Thương Vũ dù không làm gì, nhưng khí chất toát ra đã đủ áp đảo mọi thứ phía sau cô. Giọng anh vẫn thản nhiên, có phần lơ đễnh: “Chị gái em đi làm khách, ngoài thú vui châm lửa rồi nhiệt tình kéo chủ nhà ra ngoài cùng ngắm ngọn lửa với cô ấy. Em nghĩ chị ấy còn sở thích làm khách nào khác không?”
Lâm Trĩ Thủy gần như dè dặt đáp lại: “Chị em thích rất nhiều thứ, kể ra ba ngày ba đêm cũng không hết. Nhưng chị luôn biết ý, làm khách thì đôi khi cũng sẽ chuẩn bị cho chủ nhà một chút…”
Khi bước gần đến sân trước ồn ào, ánh mắt cô xuyên qua màn mưa nhìn vào từng bóng người trong đó, môi khẽ thốt ra hai chữ: “Quà tặng.”
“Tông Tông…” Tần Vãn Sách cất tiếng khàn đặc.
Lâm Hy Quang bước trên đôi giày cao gót, sải bước đến trước mặt anh ta, giơ tay tát một cái vang dội.
Từ khi bị người lớn giải trừ mối hôn ước thời thơ ấu đến nay, đây là lần *****ên Tần Vãn Sách được tiếp cận cô gần đến thế. Dù giữa đám đông bị tát một cái, nhưng nỗi đau rát như cắt da ấy lại lan thẳng vào máu thịt, khiến ta anh như thể được ban cho bảo vật. Đôi mắt dồn nén đầy tình cảm, đau khổ và mâu thuẫn, chỉ nhìn chằm chằm gương mặt cô.
“Ngọn lửa này đẹp không?” Lâm Hy Quang dầm mình trong mưa, chiếc váy dài rực rỡ phía sau lưng cô như nhuộm máu, nổi bật giữa ánh lửa ngút trời từ biệt thự. Giọng nói của cô nhẹ nhàng mà lạnh buốt: “Năm đó bố tôi cũng chết trong biển lửa như thế này, cháy suốt cả đêm. Thế mà ông bố giả nhân giả nghĩa của anh lại dùng những thứ đánh cắp được để bám vào giới quyền quý. Thật là bất công. Tôi hỏi anh, nhà họ Tần có đáng chết không?”
Đáng chết. Tần Vãn Sách không thể phản bác được tội lỗi của thế hệ trước. Khi đó tuy còn nhỏ, nhưng anh đã bắt đầu có ký ức, vẫn nhớ như in khuôn mặt trẻ trung, cổ điển và tuấn tú của Lâm Nghiễn Đường, luôn dịu dàng, nhân hậu với anh như con ruột.
Nhưng tất cả đều bị hủy hoại bởi lòng tham vô đáy của bố anh.
Lâm Hy Quang nói tiếp: “Nếu anh muốn chuộc tội thì hãy lấy…”
“Tông Tông!”
Câu chưa dứt, lúc này Nhạc Văn Tích bất ngờ dồn hết sức đẩy ngã vệ sĩ đang khống chế mình, loạng choạng lao tới. Vốn là quý phu nhân sống trong nhung lụa gần nửa đời người, giờ đây bà ta vô cùng thảm hại – tóc tai rối bời, váy áo ướt đẫm bùn đất, khuôn mặt tràn ngập tuyệt vọng: “Vãn Sách và Vãn Ngâm cũng giống như anh chị em con, bọn trẻ không biết gì cả… ân oán đời trước, để dì gánh, để dì gánh thay, được không…”
Lâm Hy Quang bỗng bật cười, tiếng cười nhè nhẹ đầy châm biếm: “Vô tội quá nhỉ, Nhạc Văn Tích. Năm đó mẹ tôi với bà là bạn thân khuê phòng đấy. Bà thì làm mẹ hiền yêu con hết mực, còn mẹ tôi lại phải đơn độc nuôi hai đứa con gái. Khi con gái bà là Vãn Ngâm được cả nhà họ Tần nâng như trăng như sao, bà có từng nghĩ đến việc em tôi bị nhốt một mình trong nhà từ lúc mới sinh không? Món nợ đó, bà tính sao đây?”
Nhạc Văn Tích nghẹn lời, đôi môi trắng bệch run rẩy không kiểm soát được.
“Khi hai người các người tính kế hãm hại bố mẹ tôi, có từng nghĩ đến con cái mình không?” Lâm Hy Quang bước đến trước mặt bà ta, giày cao gót lạnh lẽo dừng lại sát bên, giọng nói từ trên cao vọng xuống: “Chắc chắn là không. Lúc đó chắc các người chỉ nghĩ rằng, nhà họ Lâm mất đi người đứng đầu, sớm muộn gì cũng bị gạch tên khỏi giới thượng lưu khu cảng, đến cả Thịnh Minh Anh cũng chưa chắc giữ nổi thân mình… thì còn gì phải e ngại, đúng không?”
Mưa phùn vẫn rơi, Lâm Hy Quang bỗng nhắc đến: “Tôi và em gái, mỗi người mang một chữ trong tên mẹ. Cả đời này tôi sẽ bảo vệ em ấy.”
Thịnh Minh Anh.
Chữ “Minh” là ánh sáng trong cái tên Hi Quang.
Chữ “Anh” – nếu bỏ đi bộ Vương biểu thị sự che chở – thì có khác gì một đứa trẻ ngây thơ, trắng trong không tì vết.
“Bà bảo vệ con mình, tôi bảo vệ mẹ tôi. Bây giờ, ai có bản lĩnh người ấy sống.” Lâm Hy Quang vẫn lạnh lùng nhìn Nhạc Văn Tích, lúc này đã kiệt sức ngã gục dưới đất, từng chữ từng chữ rành mạch: “Còn thủ đoạn nào tự cứu không? Không thì đừng lãng phí thời gian của nhau nữa.”
Tần Vãn Sách nén chặt cảm xúc, thấp giọng: “Tông Tông…”
“Tần Vãn Sách, tôi không muốn thấy nhà các người diễn mấy màn thế thân chuộc tội rẻ tiền.” Lâm Hy Quang cắt lời anh ta, sau đó ra hiệu cho thư ký đưa bộ hợp đồng đã chuẩn bị sẵn tới.
“Yên tâm, tôi tới làm khách, đã chuẩn bị quà cho từng người.”
Mỗi món quà đều được “đo ni đóng giày”.
Nhạc Văn Tích có thể lựa chọn — hoặc là tối nay tự mình chôn thân trong biển lửa, dùng mạng sống để chuộc lại món nợ máu năm xưa, hoặc là ký vào tờ giấy đồng thuận hợp pháp này, từ một quý phu nhân cao sang sa sút trở thành người sống phần đời còn lại cô độc trong trại tâm thần.
Tần Vãn Ngâm dựa vào nhà họ Tần mà leo lên quyền thế, sống mười tám năm phồn hoa rực rỡ, được nâng niu như hòn ngọc. Không phải cô ta thích nghiên cứu khoa học, thích đoạt hôn ước của người khác sao? Lâm Hy Quang bèn cho xây riêng một viện nghiên cứu đóng kín mô phỏng nhà tù ở vùng đất hoang vu không một bóng người, cách xa ngàn dặm tận Tứ Thành.
Thời hạn: mười tám năm.
Tần Vãn Ngâm có thể ở đó mà nghiên cứu một mình cho thỏa thích, cũng tiện thể nếm trải cảm giác bị tước mất tự do, không được thấy ánh mặt trời là như thế nào.
Còn về phần Tần Vãn Sách, Lâm Hy Quang quay người đối diện với đôi mắt đã tích tụ cuồng vọng suốt bao năm trời của anh ta, lạnh lùng nói: “Anh không dựa thế nhà họ Tần khởi nghiệp, cũng không nhúng tay vào sản nghiệp gia đình. Nhưng anh mang họ Tần… Tôi muốn sau khi bố anh chết đi, ông ta sẽ thành cô hồn dã quỷ, còn nhà họ Tần sẽ tuyệt hậu từ đời anh.”
“Từ đêm nay, nhà họ Tần không còn nữa. Anh không được mang họ Tần, cũng không được chôn cất hay cúng bái cho Tần Tập An.”
Lời cuối của Lâm Hy Quang vang lên giữa tiếng sấm sét, rơi xuống như lưỡi dao.
Yết hầu Tần Vãn Sách khẽ chuyển động, nhưng không phản kháng. Anh ta vốn hiểu rõ nhà họ Tần đã mục rỗng từ gốc rễ, cũng căm ghét tận xương tủy cách bố anh ta vì lợi ích dòng họ mà quỵ lụy quyền thế.
Nếu đổi họ.
Có thể khiến Lâm Hy Quang nguôi ngoai một chút thì anh ta cũng cam lòng.
Còn trong lòng của Văn Tích thì như bị dao cứa từng nhát, lẩm bẩm một câu như lời nguyền: báo ứng.
Bà ta và Tần Tập An đã hại Lâm Nghiễn Đường chết không toàn thây trên con tàu nổ tung năm xưa. Hai nhà mang mối thù sâu như biển máu, vậy mà con trai lại điên cuồng yêu con gái lớn của Lâm Nghiễn Đường, còn con gái thì si mê không lối thoát con rể út của ông.
Quả đúng là: Nợ cha con trả, nợ cha con gánh.
“Không! Tôi không ký! Tôi không cần món quà này…”
Tần Vãn Ngâm trước đó đã đập đầu vào bậc thang, nửa tỉnh nửa mê nằm vật trên sàn như một cây xương rồng bị cắt nguồn nước, gần như héo rũ.
Đợi đến khi cô ta gắng gượng mở mắt ra, cơn choáng váng dần tan, nhìn rõ tờ giấy đồng thuận trước mặt.
“Dựa vào cái gì…” Cô ta đột ngột cất giọng, lý trí trong đầu đã bị cơn phẫn nộ và tuyệt vọng đập tan, vỡ vụn thành tiếng gào thét: “Lâm Hy Quang! Cô không được nhốt tôi mười tám năm! Cho dù cô là con gái của Lâm Nghiễn Đường cũng không có quyền động đến tôi! Tôi có nhà họ Ninh chống lưng, cô làm thế, định giải thích thế nào với nhà họ Sở?!”
Lâm Hy Quang gả vào vọng tộc số một xứ Giang Nam, dĩ nhiên có vài điều luật ngầm phải tuân theo, nhưng Tần Vãn Ngâm rõ ràng chưa hiểu hết con người cô.
“Cô đã nói thế, thì tôi càng phải nhốt cô lại.” Giọng Lâm Hy Quang lạnh tanh, “Tôi muốn xem xem, nhà họ Ninh chuẩn bị bảo vệ cô kiểu gì. Còn đám người cổ hủ nhà họ Sở kia, để xem có thể làm gì được tôi?”
Mười tám năm rơi vào tay Lâm Hy Quang, Tần Vãn Ngâm biết mình sẽ mất đi cơ hội cuối cùng để xoay chuyển thế cờ.
Lúc này, lửa đã thiêu trụi từng tấc đất của nhà họ Tần, thiêu nơi đây như một…
Ngay cả Tần Vãn Sách cũng không ra tay cứu cô ta.
Mẹ cô ta bị khống chế, càng không thể cứu.
Trái tim Tần Vãn Ngâm thắt lại. Từng giây trôi qua đều dài đằng đẵng như cực hình. Ngay khi nỗi tuyệt vọng chạm đến tận cùng, cô ta bỗng nhìn thấy…
Bóng dáng Ninh Thương Vũ xuất hiện.
Nhưng anh không đến để kéo cô ta thoát khỏi địa ngục.
Mà là để đứng sau lưng Lâm Trĩ Thuỷ, chống đỡ cho nhà họ Lâm — như một con sư tử kiêu hãnh khinh miệt tất cả. Một chiếc ô đen che chắn cơn mưa tạt vào từ bên ngoài, khí thế mạnh mẽ đến nỗi gió lạnh đêm khuya cũng không thể chạm đến người con gái ấy.
Đôi mắt hình lưỡi liềm của Tần Vãn Ngâm mở to, bị mấy giọt mưa bắn thẳng vào, bỏng rát như lửa đốt, đau đến mức tầm nhìn mơ hồ.
Khoảnh khắc ấy, những lời cô ta vừa tự tin nói rằng có nhà họ Ninh chống lưng, giống như một lưỡi dao sắc lẹm quay ngược đâm sâu vào tim.
Nhưng lời cầu xin, Tần Vãn Ngâm dù có chết cũng không thốt ra trước mặt hai chị em nhà họ Lâm. Cô ta cắn răng, cố gắng gượng gạo cất giọng: “Ninh Thương Vũ, anh không thể để Lâm Hy Quang đưa tôi đi! Ông nội anh đã đồng ý cho tôi được chọn một người trong dòng tộc nhà họ Ninh để kết hôn mà! Tôi không còn là người nhà họ Tần nữa, các người không thể nuốt lời!”
Lâm Hy Quang liếc nhìn Ninh Thương Vũ.
Còn anh, không hề có chút động lòng nào trước Tần Vãn Ngâm, chỉ bình thản hỏi: “Thế à? Cô chọn xong chưa?”
Tần Vãn Ngâm biết muốn sống sót thì phải tự cắt đứt đuôi, đoạn tuyệt nhà họ Tần. Trái tim cô ta run lên một nhịp, ánh mắt lướt qua bên cạnh, nhìn thấy Ninh Trác Vũ đang đứng bên xem kịch.
Giây tiếp theo, cô ta gần như gào lên trong hoảng loạn: “Tôi chọn cậu ta!”
“Cái quái gì cơ?” Ninh Trác Vũ, với gương mặt kiều mị sâu sắc, sững người vì sốc. Như thể chỉ cần Tần Vãn Ngâm nói thêm một câu nữa, không cần nhà họ Lâm ra tay, cậu ta cũng có thể lôi cô ta vào biệt thự mà thiêu sống.
Miệng cậu ta nhếch lên đầy mỉa mai: “Cô đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à? Tôi có phải cưới anh trai cô cũng không cưới cô đâu.”
Toàn thân Tần Vãn Ngâm bị mưa xối ướt, đôi mắt đỏ au vì căm giận và nhục nhã.
“Cô chọn rồi.” Ninh Thương Vũ thản nhiên nói, “Nhưng Ninh Trác Vũ đã từ chối.”
Ninh Trác Vũ nhướng mày, ánh nhìn đầy ngạo mạn, cười nhạt nói: “Anh cả của tôi trước nay nổi tiếng dân chủ, rất thương em trai. Tần tiểu thư à, đến giờ cô vẫn không nhìn rõ được bản thân mình là ai sao? Nhà họ Ninh ai mà mù đến mức để mắt đến cô sao?”
Ai dám công khai cưới Tần Vãn Ngâm vào nhà họ Ninh, đổi cho cô ta một cái thân phận mới, kết cục chỉ có một.
Ngay trong đêm sẽ bị Ninh Thương Vũ gạch tên.
Tần Vãn Ngâm như bị đóng đinh tại chỗ, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu. Bị Ninh Trác Vũ từ chối, đồng nghĩa với việc cô ta thật sự đã xong đời. Nhà họ Tần sụp đổ, cô ta cũng vĩnh viễn mất đi tư cách liên hôn, không còn cơ hội chen chân vào giới hào môn.
Ngọn lửa lớn thiêu rụi không chỉ là gốc rễ của nhà họ Tần, mà còn là giấc mơ bao năm được gả vào nhà họ Ninh của cô ta.
Lúc này, Lâm Trĩ Thủy – từ đầu đến giờ vẫn lặng im như màn đêm – rốt cuộc cũng lên tiếng, tựa như giọt mưa cuối cùng rơi xuống giữa cơn mưa dài: “Tần Vãn Ngâm, nếu cô không hài lòng với nơi nghỉ ngơi mới mà chị tôi chọn cho, tôi cũng có thể đổi cho cô một chỗ khác.”
Tần Vãn Ngâm cứng người, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt dừng trên khuôn mặt điềm đạm pha lẫn thương cảm của cô: “Ý cô là gì…?”
Lâm Trĩ Thủy điềm tĩnh nói: “Tôi chưa từng dùng cảm nhận của mình để áp đặt lên người khác. Nếu cô không muốn ở viện nghiên cứu, thì hãy sống tiếp để thay bố mình mà sám hối đi.”
Sám hối???
Tần Vãn Ngâm trợn mắt nhìn cô, không tin nổi vào tai mình.
“Không còn hào quang của tiểu thư nhà họ Tần, cũng chẳng còn chỗ dựa là ông nội Ninh, Tần Vãn Sách không còn mang họ Tần, đương nhiên cũng không còn quyền quản cô.” Mưa đã hoàn toàn dứt, giọng Lâm Trĩ Thủy càng thêm rõ ràng: “Từ giờ cô chỉ có thể mang họ Tần, sống như một người bình thường, chật vật cầu sinh trong góc tối không ai quan tâm, mỗi ngày đều phải sám hối một lần cho tội lỗi của nhà họ Tần.”
Bị mặc kệ, bị bỏ rơi…
Tần Vãn Ngâm sinh ra trong nhung lụa, đã quen sống trong ánh hào quang được tâng bốc, săn đón.
Thậm chí, điều này còn tuyệt vọng hơn cả việc bị giam trong ngục tù. Cô ta sẽ nếm trải cảm giác tuyệt vọng mà năm xưa nhà họ Lâm từng suýt phải đối mặt, tựa như bụi đất, hoàn toàn biến mất khỏi giới thượng lưu.
Lâm Trĩ Thủy không nhìn cô ta thêm lần nào, sau đó chậm rãi bước về phía Lâm Hy Quang cách đó không xa.
Đúng lúc ấy, biệt thự nhà họ Tần – đã cháy rừng rực một hồi lâu – rốt cuộc cũng ầm ầm sụp đổ, như thể vận mệnh nhà họ Tần cũng chôn vùi trong mảnh đất quyền thế này.
Lâm Trĩ Thủy giang tay ôm lấy Lâm Hy Quang, tinh ý nhận ra cảm xúc của chị vẫn chưa ổn định, khẽ nói: “Chị lại nhanh hơn em một bước rồi.”
Chị ấy sinh trước cô một bước, gánh trên vai trọng trách của trưởng nữ nhà họ Lâm.
Gánh rất nhiều, rất nhiều thứ.
“Đi chậm hơn chị một bước chẳng phải tốt hơn sao?” Giọng Lâm Hy Quang như tan ra trong màn đêm đặc quánh, đưa ngón tay lạnh mảnh khảnh khẽ chạm vào đôi đồng tử pha lê di truyền của Lâm Trĩ Thủy, như đang hoài niệm, rồi rốt cuộc cũng phải chấp nhận việc mình đã từng mất cô em gái ấy từ rất sớm, “Em không nên tới nhà họ Tần…”
Cái kết của Tần Vãn Ngâm cũng không nên để em ra mặt, như vậy khi sống trong nhà họ Ninh sau này, đối mặt với ông cụ đáng kính kia, sẽ không bị bắt bẻ điều gì.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Lâm Trĩ Thủy cũng đã tới. Cô mỉm cười nhẹ nhàng: “Em tới nhà họ Tần, còn dẫn cả Ninh Thương Vũ theo. Nếu ông nội anh ấy nghiêm khắc trách mắng, em sẽ giả vờ yếu đuối, núp sau lưng anh ấy là được. Ngược lại, chị mới là người…”
Nhà họ Sở là gia tộc đứng đầu vùng Giang Nam, chị gái đã gả vào đó, mọi hành động bên ngoài đều sẽ bị vô số kẻ có lợi ích liên quan soi mói, phán xét rồi thổi phồng lên. Phía sau chị ấy không chỉ còn là nhà họ Lâm nữa.
Lâm Hy Quang khẽ siết lấy cổ tay trắng nõn của cô: “Không cần lo.”
Nơi này, tàn tích của nhà họ Tần, không nên là chốn để hai chị em nói chuyện tâm tình. Lâm Hy Quang nói tiếp: “Chị phải về khu cảng tìm mẹ một chuyến. Mớ tàn cuộc của nhà họ Tần, em ở lại Tứ Thành xử lý nốt nhé. Chị đi trước.”
Lâm Trĩ Thủy gật đầu.
Lâm Hy Quang bước đi trên đôi giày cao gót nhọn, rời khỏi mảnh đất cháy xám mà không dính chút bụi bẩn nào. Khi cô rời đi, cổ họng Tần Vãn Sách giật nhẹ, như trúng tà mà định nhào tới ngăn cản.
Nhưng lại bị Ninh Trác Vũ âm thầm chặn lại trước, thu lại vẻ cợt nhả thường ngày, thấp giọng nhắc nhở anh ta đừng khiến hoàn cảnh nhà tan cửa nát này thêm tồi tệ: “Sở Thiên Thư cũng tới rồi.”
Chỉ là chưa ra mặt mà thôi.
Khi Tần Tập An tỉnh dậy, thân thể gần đây đã gầy đi nhiều đang nằm yên lặng trên boong tàu ngoài trời của chiếc du thuyền. Đầu gối trái đã được băng bó. Ông ta mở mắt, đôi mắt hồ ly ánh lên vẻ cảnh giác khi nhận ra mình đang ở giữa mặt biển gợn sóng cuồn cuộn.
Ngay sau đó, ánh nhìn ông ta từ từ dời lên phía trước, dừng lại trên mũi giày cao gót, nơi tà váy tím nhạt bay lượn theo gió. Phía trên là gương mặt xinh đẹp lộng lẫy của Thịnh Minh Anh.
“Tần Tập An.” Giọng Thịnh Minh Anh lạnh như băng: “Thôi Đại Vân đã khai hết rồi. Ông còn gì trăn trối không?”
“A Nguyên.” Tần Tập An gọi tên thân mật của bà. Dù đến tận lúc này, ông ta vẫn muốn giữ phong thái nho nhã trầm ổn. *****ên là tháo cặp kính gọng bạc trên sống mũi, dùng vạt áo cẩn thận lau sạch, rồi sau khi tầm nhìn rõ ràng hơn, mới đứng dậy, cất tiếng: “Cô không thể chỉ nghe mỗi lời Thôi Đại Vân. Tôi với cô, và cả Nghiễn Đường, là bạn thân từ nhỏ cùng lớn lên, sao có thể rắp tâm hại người. Là hắn cố tình vu oan giá họa cho tôi.”
Thịnh Minh Anh nghe vậy, khóe môi tô son đỏ nở nụ cười đầy châm chọc: “Những thứ ông bí mật cung cấp cho nhà họ Ninh, cũng là Thôi Đại Vân ép à?”
Tần Tập An im lặng hai giây, vẻ mặt suy sụp: “Là Nghiễn Đường đưa cho tôi.”
“Tần Tập An, ông định chơi trò chết không đối chứng à?” Thịnh Minh Anh – người đã từng lăn lộn bao năm nơi thương trường đầy mưu mô, thủ đoạn tàn nhẫn và quyết không bỏ qua – từ lâu đã không còn là cô gái dễ dỗ dành ngày trước. Bà vạch trần bộ mặt giả dối của ông takhông chút khoan nhượng: “Ông có nhận hay không cũng vô dụng. Cơ nghiệp nhà họ Tần, sớm muộn gì cũng bị hủy hoại trong tay ông.”
“A Nguyên, cô không còn chút tình nghĩa gì sao?”
“Tình nghĩa? Ông vì muốn gia tộc thăng tiến mà hại chết Lâm Nghiễn Đường, giờ lại đến đây nói với tôi về tình nghĩa? Tần Tập An, ông có đáng chết không?”
“Nếu không phải vì lòng tham của ông, Tông Tông của tôi sao lại không có được sự che chở của một người bố ngay từ khi còn nhỏ, Thiện Thiện của tôi sao lại bị bác sĩ chẩn đoán ngay từ khi chưa chào đời là không thể sống lâu?”
Thịnh Minh Anh lại lạnh lùng cười một tiếng: “Chắc ông chưa từng trải qua cảm giác nuôi con gái cẩn thận từng li từng tí, rồi một ngày bỗng nhiên con bé xuất hiện vấn đề về thị lực, ở ngay trước mặt nó mà đôi mắt to tròn đáng yêu của nó lại chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ mờ. Một, hai năm sau, nó phải hoàn toàn dựa vào cây gậy chỉ đường để sống, hoặc có thể, bỗng dưng một ngày không thể cảm nhận được hương vị đồ ăn, nước đường uống vào mà giống như nước lã…”
Tần Tập An sắc mặt không thay đổi: “Tôi biết cô nuôi Lâm Trĩ Thuỷ không dễ dàng.”
“Ông, gia đình ông nuôi dưỡng con gái, dễ dàng hơn nhà họ Lâm chúng tôi rất nhiều, thậm chí còn có thể dùng những thứ trộm cắp được để nuôi con cái sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, đứng trên nhiều người.” Thịnh Minh Anh nói xong, ngồi trên sofa, vẻ mặt càng lạnh nhạt: “Những gì ông dùng để đổi lấy cái mạng sống tàn tạ của mình, tôi đã coi là rẻ mạt rồi.”
Bà đã quyết tâm báo thù.
Tần Tập An nhắm mắt lại, làn gió lạnh từ biển thổi qua mái tóc hơi ướt của ông ta, rồi từ cổ họng ông ta phát ra những tiếng khàn khàn, đầy nghẹn ngào: “A Nguyên, tôi có thể chuộc tội, tôi sẽ quỳ xuống nhận lỗi…!”
Tần Tập An dù đã bị đánh gãy xương đầu gối tại nhà họ Ninh, vẫn không muốn quỳ, vì ông ta không muốn cho người khác, nhất là những người đứng đầu các gia tộc lớn, có cái nhìn khinh miệt về sự kiêu ngạo và phẩm giá của mình.
Giờ đây, ông ta khập khiễng quỳ dưới chân Thịnh Minh Anh, run rẩy vươn tay kéo váy bà, khẩn khoản nói: “Nghiễn Đường đã chết rồi! Cô còn có con gái, Lâm Trĩ Thuỷ đã bị cô giấu trong nhà suốt mười tám năm, cô chẳng dạy nó nhiều, nó cũng không hiểu gì. Cho tôi một cơ hội chuộc tội, tôi có thể phục vụ cho cô trong nhà họ Ninh, tôi sẽ dọn đường cho cô…”
Thịnh Minh Anh khẽ cúi đầu, đôi mi dài phủ xuống, không biểu cảm hỏi: “Ông xứng sao? Xứng để dọn đường cho tôi, xứng để phục vụ tôi à?”
Ánh sáng duy nhất trên bầu trời xa xôi cũng bị mây che khuất, xung quanh chiếc du thuyền lạnh lẽo vắng vẻ, Tần Tập An cảm giác như bị thứ khí lạnh ấy bao phủ, dường như mơ hồ ngửi thấy mùi khói thuốc và máu từ vụ nổ năm xưa.
Ông ta thực sự không muốn giết Lâm Nghiễn Đường!
Không phải Lâm Nghiễn Đường rất giỏi trong nhiều lĩnh vực nghiên cứu khoa học sao? Tại sao nhất định phải gặp được Ninh Sâm Khởi trong một bữa tiệc thương mại ở nước ngoài, rồi âm thầm nghiên cứu thuốc ức chế cơn nghiện dục, chẳng phải là vì muốn dựa vào quyền lực khổng lồ của nhà họ Ninh sao?
Rồi Lâm Nghiễn Đường vô tình để ông ta phát hiện ra chuyện này.
Nhà họ Lâm và nhà họ Tần đã hợp tác suốt nhiều năm tại khu cảng, ngay cả những đứa trẻ của cả hai gia đình cũng đã được hứa hôn ngay từ khi còn trong bụng mẹ.
Lâm Nghiễn Đường vì gia đình mình mà có mưu đồ khác, cũng không thể trách ông đã nổi lòng tham muốn chiếm đoạt những dữ liệu quý giá của thuốc ức chế cơn nghiện dục, cũng không thể trách cuộc đời đã khiến nhiều thứ không còn thuần khiết như trước…
Tần Tập An, với tư cách là người đứng đầu gia tộc cũng có tham vọng, không muốn lại đặt hy vọng vào lòng nhân từ của Lâm Nghiễn Đường, dù trong suốt mười mấy năm qua, ông ta cũng đã không biết bao nhiêu lần nhớ lại lại vụ nổ năm đó.
Nhưng dù có tái hiện thế nào, Lâm Nghiễn Đường cũng phải chết, thì nhà họ Tần mới có thể sống bình yên.
Tần Tập An tự cho là bản thân mình đã có chút tình nghĩa, ít nhất, sau khi chuyển đến Tứ Thành, ông ta đã nhường tất cả các nguồn lực kinh doanh ở khu cảng cho Thịnh Minh Anh độc chiếm, cũng không tận diệt nhà họ Lâm, không nỡ để cảnh mẹ góa con côi.
Nhưng giờ đây, khi Thịnh Minh Anh nhìn ông ta với ánh mắt không còn chút tình nghĩa nào, bà cũng lạnh lùng nói: “Ông xuống địa ngục mà đi chịu tội với Lâm Nghiễn Đường đi.”
Ngay lập tức, Tần Tập An bị hai vệ sĩ mạnh mẽ lôi ra, đẩy thẳng về phía đại dương sâu thẳm, sóng vỗ mạnh vào khuôn mặt tái nhợt của ông ta, như hàng nghìn chiếc kim đâm xuyên qua, cảm giác đau đớn lạnh buốt như một hình xăm trên khuôn mặt kẻ tội đồ.
Như trời phạt vì tội ác giết người mà ông ta đã gây ra.
Thịnh Minh Anh ngồi bất động trên ghế như một bức tượng lạnh giá, cho đến khi chiếc du thuyền bắt đầu hướng về bờ, bà ngẩng đầu, ánh mắt mệt mỏi, bình tĩnh nhìn về phía đường chân trời xa xôi, nơi những vì sao lấp lánh dần dần sáng lên.
Con người thật quá nhỏ bé.
Nhỏ đến mức không hiểu sao lại không thể tìm thấy dấu vết của mình trên hành trình rộng lớn của vũ trụ này.
Gương mặt Thịnh Minh Anh, vẫn xinh đẹp không hề phai nhạt theo năm tháng, bỗng trở nên mơ màng như đang đắm chìm trong những ký ức, chỉ khi không có ai bên cạnh, bà mới để lộ ra một chút cảm xúc đau đớn.
Bà không muốn làm người đứng đầu nhà họ Lâm, cũng không muốn làm một người mẹ hoàn hảo.
Bà chỉ muốn làm vợ của Lâm Nghiễn Đường.
Chỉ là vợ của Lâm Nghiễn Đường thôi…
*
Khi những vì sao dần mờ đi, những đám mây đen tan biến, bầu trời lại được lộ ra, để ánh sáng mặt trời chiếu rọi.
Tần Tập An có khả năng bơi lội rất tốt, ông ta đã lênh đênh trên biển lạnh suốt một đêm, toàn thân gần như kiệt sức mới có thể lảo đảo bò lên bờ. Vẻ phong độ của ông ta đã không còn, chiếc kính bạc cũng đã chôn vùi dưới đáy biển, những giọt nước cũng từ từ rơi xuống theo khuôn mặt tái nhợt u ám.
Sau một thời gian dài,
Tần Tập An mới đứng thẳng dậy, cố gắng chịu đựng cơn đau sắc nhọn ở xương đầu gối, từng bước đi về phía trước. Ông ta tháo chiếc áo khoác vest đã bị nước biển thấm ướt, quẳng bên lề đường, chỉ còn lại chiếc sơ mi ướt sũng và quần dài, tiếp tục bước đi…
Cảm giác như ông ta vừa bỏ lại phía sau một gánh nặng mang tên “*****”.
Cả người nhẹ nhàng, như trở về với những ngày tháng tuổi trẻ.
Ông ta bước đi trên con đường đầy cây xanh rợp bóng mát, nhớ lại cảnh tượng những cây đa cổ thụ phủ đầy bóng râm, ánh sáng mặt trời rọi xuống mặt đất, trong khoảnh khắc mờ ảo, như thể ông ta đã nhìn thấy một bóng dáng vừa như bạch ngọc, vừa như băng tuyết, nổi bật giữa đám đông, đứng lại.
“Nghiễn Đường,” Tần Tập An thấp giọng gọi.
Đợi tôi.
Ngay sau đó, tiếng lốp xe ma sát trên mặt đường vang lên một tiếng sắc nhọn, nhưng ông ta vẫn đứng đó, mặt mày tái nhợt, im lặng không quay lại, cũng không hoảng loạn né tránh, có lẽ đây chính là kết quả tốt nhất của số phận.
Một lần trong đời, không quay đầu.
Tần Tập An qua đời trong một vụ tai nạn giao thông.
Khoảng sáu giờ sáng, ông ta xuất hiện một mình trên con đường ven biển, bị một chiếc xe ô tô mất kiểm soát do tài xế say rượu đâm vào lan can, cứu chữa không kịp và chết ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó, tin tức Lâm Hy Quang và Lâm Trĩ Thuỷ liên kết tiêu hủy toàn bộ nhà họ Tần nhanh chóng lan rộng trong giới thượng lưu.
Đây quả là một tin sốc!
Dù sao nhà họ Tần cũng là một gia tộc không thể coi thường trong giới thượng lưu, nổi tiếng nhờ vào sự trung thành với ông cụ Ninh qua nhiều năm, giờ lại gặp phải kết cục tan nát trong cuộc chiến với nhà họ Lâm.
Ngay lập tức, hình ảnh trước đây của Lâm Trĩ Thuỷ, một cô tiểu thư dịu dàng chưa từng được ra khỏi cửa, bỗng chốc thay đổi trong mắt mọi người khi cô có thể đốt sạch nhà họ Tần mà không cần bất kỳ lý do nào.
Mọi người bắt đầu sợ hãi rằng:
Biết đâu một ngày nào đó, vô tình đắc tội với “Ninh Phu Nhân”, cũng sẽ bị cô thiêu rụi như thế.
*Tác giả có điều muốn nói:
Giải thích: Tần Tập An chết do tai nạn xe – thực chất là tự vẫn. Ông ta bơi rất giỏi, Thịnh Minh Anh là bạn thanh mai trúc mã với ông ta, bà không thể không biết điều đó. Bà đã nói: “Ông tự mình xuống địa ngục mà sám hối với Lâm Nghiễn Đường đi.”
Câu này chính là ẩn dụ, ám chỉ tốt nhất ông nên tự mình kết thúc mọi chuyện.
Thịnh Minh Anh chưa từng trực tiếp gây ra cái chết cho ai.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.