Ninh Thương Vũ có bệnh sạch sẽ cho nên việc *****ên anh làm sau khi lên lầu chính là đi tắm. Vừa bước vào cửa, anh chậm rãi cởi bỏ áo vest, tháo thắt lưng ra rồi từ dưới lên trên, từng chiếc cúc áo sơ mi được mở ra. Đợi đến khi cởi xong lớp áo trên người, ánh nắng chói chang ngoài khung cửa sổ sát đất phủ lên phần lưng rắn rỏi, rõ ràng ấy, theo từng động tác mà ánh lên một dòng năng lượng sống dồi dào, mạnh mẽ…
Giây tiếp theo, anh nhướng mày liếc về phía Lâm Trĩ Thuỷ đang đứng im bên cánh cửa: “Lại đây, cởi giúp anh.”
Lâm Trĩ Thuỷ giật mình như vừa bừng tỉnh, rõ ràng là vừa bị dung mạo anh mê hoặc một hồi lâu. Ngay sau đó, khi tai nghe đến hai chữ “cởi giúp”, ánh mắt cô liền vô thức dừng lại ở phần yết hầu nổi bật nơi cổ anh.
Chiếc cà vạt ấy vẫn còn, đã trói buộc Ninh Thương Vũ suốt hơn hai mươi tư tiếng đồng hồ.
Lúc này, Lâm Trĩ Thuỷ ngơ ngác như vừa bắt được một con sư tử giữa lúc hoảng hốt. Đợi đến khi ngoan ngoãn bước tới gần, đầu ngón tay cô cũng vòng lấy dải vải mỏng đang buông lơi kia. Thế nhưng cô lại chưa vội tháo ra, mà dùng phần đuôi cà vạt, nhẹ nhàng như một cây bút lông, chậm rãi phác họa những đường nét rắn chắc nơi ngực anh.
“Muốn tắm cùng không?” Ninh Thương Vũ đứng đó với vóc dáng cao lớn, làn da ***** sáng bóng. Chỉ hơi nghiêng người xuống một chút, ánh nắng chiếu trên người anh dường như len lỏi theo không khí, lan ra như làn sóng vàng nhè nhẹ tràn sang người cô.
Ngón tay Lâm Trĩ Thuỷ đang nhẹ nhàng tựa lên phần bụng rắn chắc của anh qua lớp “bút lông” ấy, đối diện với ánh mắt sâu hút đầy mê hoặc, cô lắc đầu: “Em không tắm đâu, anh tắm cho em xem đi.”
Lời vừa dứt.
Ngón tay cô siết lại, hơi dùng chút lực, dựa vào chiếc cà vạt ấy mà dễ dàng kéo Ninh Thương Vũ vào trong phòng tắm.
Hơi nước bốc lên mịt mờ, một thứ ham m.uốn nào đó cũng theo đó mà bừng tỉnh, sống động lạ thường.
Lâm Trĩ Thuỷ nằm trong chiếc bồn tắm siêu lớn như phủ tuyết trắng, vạt váy xòe ra như cánh sen ướt trong mưa dán sát lấy mắt cá chân. Còn đầu bên kia của chiếc cà vạt đang quấn nơi ngón tay cô, là Ninh Thương Vũ đang nửa quỳ trong nước với vẻ lười biếng nhưng gợi cảm, đôi chân thon dài cơ bắp để lộ rõ ràng, rất hào phóng mà để cô ngắm nhìn… Những ngón tay dài với khớp xương rõ ràng của anh nhẹ nhàng, như vô tình, tỉ mỉ làm sạch cơ thể mình.
Rõ ràng là chính anh đang chơi đùa, nhưng dòng nước nóng hừng hực lúc này khiến cả mùi hương trên người anh cũng trở nên đầy tính xâm lược.
Tim Lâm Trĩ Thuỷ, cùng với từng mạch cảm xúc rõ ràng và nhạy bén nhất của cô, như bị thứ gì đó vô hình chèn ép. Thế nhưng ánh mắt cô vẫn chăm chú dõi theo người đàn ông phía trên: “Ninh Thương Vũ…”
Âm cuối cô khẽ kéo dài, vừa mềm mại, vừa chậm rãi, dường như xen lẫn chút ngơ ngác và hoang mang: “Bây giờ anh đang bị d.ục v.ọng chi phối à?”
Lâm Trĩ Thuỷ thẳng thắn hỏi câu ấy. Thế nhưng trong đầu cô lại hiện lên lời mẹ từng nhẹ nhàng khuyên nhủ nên từ bỏ mối hôn ước này.
Ninh Thương Vũ, một kẻ đầy tham vọng, sao có thể cam tâm sống dựa vào thuốc ức chế? Cho nên thế cờ hiện tại mới thành ra như vậy — anh theo đuổi chủ nghĩa quyền lực tối thượng.
Nếu lựa chọn nhà họ Tần để dâng lên lợi ích lớn hơn thì cũng chẳng sai. Còn lựa chọn nhà họ Lâm lại đồng nghĩa với việc thừa nhận bản thân có một điểm yếu có thể bị tổn hại.
Ngay từ khi anh còn chưa xuất hiện tại nhà họ Lâm.
Lâm Trĩ Thuỷ đã chẳng thể che giấu được nỗi buồn trong lòng, luôn cảm thấy như đã đánh mất đi thứ gì đó rất quan trọng. Nhưng cô cũng hiểu rõ mọi thứ đều không còn cứu vãn được nữa, chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng — có lẽ đây chính là quy tắc trò chơi của thế giới này.
Cho đến khi anh thực sự đến, để cưới cô.
Lâm Trĩ Thuỷ lập tức có cảm giác như đã thu được vầng trăng lạnh lẽo treo cao kia vào lòng bàn tay. Cô không chỉ vui mừng, mà là càng lúc càng khát khao muốn chiếm hữu ánh sáng đó một cách triệt để.
Bề ngoài, cô nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ anh đang bị d.ục v.ọng chi phối à?”
Nhưng thực chất, điều mà Lâm Trĩ Thuỷ thật sự muốn hỏi là:
Bây giờ, anh có nguyện ý cúi đầu, để em chi phối anh không?
Chiếc cà vạt vẫn vương trên cổ Ninh Thương Vũ đang nằm trong tay cô, tiếp theo đó, anh không hề che giấu bản chất thương nhân của mình, ngẩng đầu đòi món quà vô giá được che dưới tờ giấy hôn thú, giọng nói trầm thấp đầy dụ hoặc: “Trĩ Thuỷ, dùng miệng, giúp anh giải quyết đi.”
Giải quyết? Dùng miệng sao?
Lâm Trĩ Thuỷ sững sờ trong vài giây, ánh mắt cô dừng lại ở vật thể vương quyền uy nghiêm trước mắt, trong làn hơi nóng mờ ảo, nó ánh lên sắc đỏ tím của đá quý, phảng phất một luồng khí tức nguy hiểm và đầy mê hoặc.
Ninh Thương Vũ như dùng hành động để đáp lại câu hỏi của cô, giao lại quyền chủ động ấy cho cô hoàn toàn.
Một lúc sau, hơi thở của Lâm Trĩ Thuỷ dần trở nên gấp gáp, có thể là do nhiệt độ nóng bỏng trong bồn tắm, khiến làn da cô từ xương quai xanh lan dần lên cổ, ửng đỏ cả một mảng.
Ngay lúc ấy, ngón tay ướt đẫm nước của Ninh Thương Vũ nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, hoàn toàn áp sát lại gần…
…
Giữa trưa ngày hôm đó, hai cuốn chứng nhận kết hôn đỏ thẫm được cất cẩn thận trong hộp gỗ, ngay lập tức được trình lên trước mặt Ninh Huy Chiếu.
Trong thư phòng, lão quản gia cùng Ninh Trác Vũ đứng hai bên, như hai pho tượng đá trên bức bình phong sáu cánh có hình sư tử thời cổ đại.
Không khí lắng lại một lúc lâu.
Ninh Huy Chiếu dùng đốt ngón tay day day huyệt thái dương, sự uy nghiêm của người chủ gia đình bao năm qua, đến giờ phút này lại hiện rõ vài phần bất lực trước sự ngạo mạn công khai từ chính cháu trai ruột của mình.
Tần Vãn Ngâm sẵn sàng từ bỏ gia tộc của mình, ôm lòng yêu sâu sắc muốn gả vào nhà họ Ninh, cam tâm tình nguyện dâng lên toàn bộ giá trị của bản thân.
Phía nhà họ Lâm cũng đã ngầm đồng ý hủy bỏ hôn ước.
Mỗi bên đều cam tâm tình nguyện đưa ra sự lựa chọn, vì thứ quan trọng hơn trong lòng họ.
Chỉ có điều, thái độ lạnh nhạt của Ninh Thương Vũ trước sự dịu dàng và kiên trì của Tần Vãn Ngâm, cũng như sự thờ ơ với những lời khẩn cầu của cô ta, lại quá rõ ràng.
Ninh Huy Chiếu lại khẽ thở dài, sau đó mở miệng hỏi: “Tiểu Trác, anh cháu còn nói gì nữa không?”
Ninh Trác Vũ vừa nghe thấy tiếng ông nội, đuôi mắt như sáng bừng cả lên: “Anh bảo, nhà họ Tần không đủ tư cách ngồi cùng bàn thương lượng với anh ấy. Còn nữa, bảo cháu đưa Thôi Đại Vân về khu cảng.”
Ninh Huy Chiếu im lặng trong chốc lát, cuối cùng cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ phất tay ra hiệu cho cậu ta lui ra.
Ninh Trác Vũ vốn nhận nhiệm vụ tới nhà tổ, đâu phải đến để chọc giận ông cụ. Sau đó, cậu ta lập tức cụp đuôi rút lui cho lẹ.
Đợi cậu ta đi khỏi, không gian trong phòng lại khôi phục vẻ trầm mặc, hương trầm thoảng nhẹ trong không khí. Sắc mặt Ninh Huy Chiếu lúc này mới trầm xuống: “Quả không hổ là con trai của Sâm Khởi, bố con chúng nó cả đời này cũng không thoát khỏi chữ ‘tình’!”
Người ngoài không hiểu, nhưng lão quản gia thì là người hiểu rõ nhất tâm tư của Ninh Huy Chiếu.
Việc Tần Vãn Ngâm trước đó có thể chiếm được chút lợi thế trước nhà họ Lâm tại nhà tổ, thật ra không hoàn toàn là vì cô ta dốc lòng nghiên cứu ra loại thuốc mới. Loại thuốc đó chỉ là tấm danh thiếp giúp cô ta đủ tư cách để được gả vào nhà này mà thôi.
Lý do thực sự khiến cô ta được Ninh Huy Chiếu lựa chọn vì lợi ích gia tộc, chính là bởi vì Ninh Thương Vũ không yêu cô ta.
Không yêu thì sẽ không vì tình mà lặp lại vết xe đổ của bố mình. Như vậy, người ngồi trên chiếc ghế quyền lực nhất nhà họ Ninh sẽ không để lộ bất kỳ điểm yếu nào.
Giá như không có tờ giấy đăng ký kết hôn ấy…
Lão quản gia bước lên nói: “Cậu chủ Thương không phải muốn công khai chống đối ông, mà là vì hiểu ông nên mới trực tiếp đến khu cảng, trao danh phận cho cô con gái út nhà họ Lâm.”
“Không cần ông phải hỏi, nó sợ tôi đi trước một bước tung tin chọn Tần Vãn Ngâm liên hôn với nhà họ Ninh.” Ninh Huy Chiếu quả thật rất tức giận, cũng nhìn ra được ý muốn bảo vệ nhà họ Lâm của Ninh Thương Vũ: “Thằng bé sợ Lâm Trĩ Thuỷ sẽ bị thiên hạ chê cười, rõ ràng là hôn ước danh chính ngôn thuận, lại không được ai bảo vệ.”
Đã có tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay, cho dù nhà tổ có tỏ rõ lập trường ra sao, dù Tần Vãn Ngâm có mưu tính leo lên cao thế nào…
Lâm Trĩ Thuỷ vẫn có thể yên tâm mà sống.
Anh đã bảo vệ cô rất kỹ.
Ninh Huy Chiếu lại nói: “Cái gen ham m.uốn tình d.ục hiếm thấy di truyền từ nhà họ Bạch, ngày nào còn chưa trị tận gốc, ngày đó tôi còn thấy bất an. Nếu nó không có dã tâm, chỉ muốn sống an nhàn như Thư Vũ, muốn cưới ai thì cưới, tôi hà tất phải làm người ác ngăn cản?”
Nay Ninh Thương Vũ đang ngồi ở vị trí cao như vậy, bất kỳ hành động nào cũng ảnh hưởng đến lợi ích của cả gia tộc. Vậy mà nó chẳng hề cảm kích sự tính toán của ông. Có khi, sắp tới còn đứng ra bảo vệ nhà họ Lâm, càng chẳng mảy may để tâm đến loại thuốc mới của Tần Vãn Ngâm.
Lão quản gia hiểu rõ nhà họ Tần rồi sẽ bị gạt ra ngoài, cố gắng khuyên nhủ: “Từ nhỏ cậu chủ Thương đã là người kiêu ngạo nhất trong đám thiếu gia, nếu thật sự mặc kệ, e là không giữ được vị trí ấy đâu.”
Câu này không sai. Ninh Huy Chiếu trầm ngâm một lúc, rồi buông một câu: “Thôi được rồi, để con bé nhà họ Tần đó chọn lại đi, chọn một người trong đám con cháu đời này của nhà họ Ninh.”
“Vâng.” Lão quản gia hiểu rõ trong lòng, ông cụ Ninh vẫn còn nể tình công lao của Tần Vãn Ngâm nên mới cho cô ta một lối thoát.
Dù sao thì Tần Vãn Ngâm đã chọn hôn ước, chứ không chọn cứu lấy bố ruột mình khi ông ta gặp nạn.
Giờ thì không thể gả cho Ninh Thương Vũ nữa rồi.
E là khi quay về nhà họ Tần, những ngày tháng sau này sẽ không dễ chịu gì.
–
“Mẹ em nói Tần Vãn Ngâm có cơ hội thắng rất lớn, là đại công thần của nhà họ Ninh.” Lâm Trĩ Thuỷ ngồi trên bàn đá cẩm thạch trong phòng thay đồ, nhẹ nhàng đung đưa đôi chân trắng muốt, hỏi người đàn ông đang mặc áo sơ mi: “Phần thưởng mà cô ta muốn, có thể để em tặng không?”
“Em là vợ danh chính ngôn thuận của người thừa kế nhà họ Ninh, thưởng cô ta, em muốn tặng thì cứ tặng.” Ninh Thương Vũ khẽ cúi đầu cài từng chiếc cúc áo sơ mi, ngón tay thon dài, động tác nhịp nhàng. Chất vải xa xỉ phản chiếu ánh sáng rực rỡ khiến gương mặt anh càng thêm lạnh lùng, cao quý.
Ánh mắt Lâm Trĩ Thuỷ lười nhác mà trong trẻo lướt theo từng động tác của anh. Không biết là vì đã trở thành vợ chồng hợp pháp, hay do sự thân mật trong phòng tắm trước đó, cô nhìn anh lại thấy càng ngày càng thuận mắt.
Cô dùng mũi chân trắng nõn nhẹ nhàng móc lấy chiếc cúc áo bằng mã não trên sơ mi của anh: “Vừa rồi anh thấy thế nào?”
Ninh Thương Vũ giả vờ không hiểu: “Hửm?”
“Anh bảo em hút ra…” Lâm Trĩ Thuỷ thản nhiên thuật lại chuyện vừa rồi, nếu nhìn kỹ sẽ thấy môi cô hơi đỏ vì làn da quá trắng.
Cũng may lần này chỉ là “hút”, chứ không như những lần trước phải nuốt vào nên chẳng để lại vết tích gì.
Lúc này, cô để lộ vẻ ngây thơ hồn nhiên và trí tò mò mạnh mẽ mà chính mình cũng không nhận ra: “Anh không định chia sẻ cảm giác với em à?”
Ninh Thương Vũ bật cười: “Cảm giác khi được vị hôn thê cũng là vợ hợp pháp phục vụ ấy hả?”
Lâm Trĩ Thuỷ khẽ gật đầu.
Ninh Thương Vũ bị cô kéo lại gần hơn, anh đưa tay xoa nhẹ má cô. Da cô mềm như ngọc thượng hạng, lại lạnh như tuyết, mang đến cảm giác sạch sẽ và trong trẻo đến lạ thường. Môi mềm, đầu lưỡi ướt át, đôi khi lại giống một con vật nhỏ biết li.ếm người, rất khéo.
Anh cúi đầu, nhìn sâu vào đôi mắt thủy tinh trong suốt càng thêm quyến rũ của cô, nhưng giọng lại chậm rãi hỏi ngược lại: “Sao em không nói trước cho anh nghe cảm giác khi có chồng hợp pháp dùng thì thế nào?”
“Ừm…” Lâm Trĩ Thuỷ khẽ cong môi, cười lặng lẽ rồi bắt chước giọng anh, cố tình kéo dài âm: “Hình như… chồng hợp pháp dùng thuận tay hơn nhiều.”
Ninh Thương Vũ nhìn ra ngay, cô không vô duyên vô cớ mà trêu ghẹo: “Ninh phu nhân lại muốn gì nữa đây?”
“Giao lại cho em người tên Thôi Đại Vân.” Lâm Trĩ Thuỷ hiện giờ đã có người chống lưng, đương nhiên là càng thêm tự tin. Cô dùng gương mặt mình nhẹ nhàng cọ vào ngón tay thon dài của anh, nhẹ giọng nói: “Ninh Thương Vũ, em nghĩ em đã đoán ra được trong vụ tai nạn của bố em năm đó… nhà họ Tần đã đóng vai trò gì rồi.”
Cô cần phải xác nhận lại.
Chiều nay, chính tay Ninh Trác Vũ đã đưa Thôi Đại Vân về tận đỉnh núi Thái Bình. Ninh Huy Chiếu đã ngầm đồng ý, hiển nhiên không định tiếp tục bảo vệ nhà họ Tần nữa.
Lâm Trĩ Thuỷ không vội ra ngoài. Cô chọn một chiếc váy trắng đơn giản trong phòng thay đồ, kiểu dáng giống như cái thường mặc ở nhà. Nhưng càng trắng tinh bao nhiêu, lại càng khiến gương mặt điềm đạm xen chút xót xa của cô trắng không tì vết.
Khi cô chậm rãi đi dọc hành lang bước vào thư phòng, vừa đẩy cửa ra, ánh mắt của Thôi Đại Vân – người đang được sắp xếp ở đó – theo phản xạ liền nhìn về phía cô, ánh nhìn hai người khẽ chạm nhau trong chốc lát.
Lâm Trĩ Thủy nhìn ông, sắc mặt bình thản.
Trái lại, Thôi Đại Vân – người đang ngồi trên xe lăn sau những ngày tháng vất vả di chuyển giữa hai nơi – trông có phần tiều tụy, đến mức khi định theo bản năng mỉm cười hiền hậu, chợt nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt liền nhuốm vẻ áy náy khó nói thành lời.
“Chú Thôi.” Lâm Trĩ Thủy cất tiếng, cách xưng hô với ông vẫn không đổi. “Xin lỗi, là ân oán nhà họ Lâm đã vô tình khiến chú bị cuốn vào.”
Thôi Đại Vân không hề vô tội, điều này ai cũng rõ. Nhưng từ miệng cô, hai chữ “vô tình” ấy như nhát dao đâm thẳng vào tim.
Thế nhưng giọng điệu cô quá đỗi chân thành, tựa như thực lòng nghĩ vậy. Lâm Trĩ Thủy đi đến ngồi xuống ghế sofa đối diện ông, tiếp tục: “Chú vốn chỉ là một giáo sư bình thường, đam mê nghiên cứu khoa học, đáng lẽ không nên bị cuốn vào vòng xoáy âm mưu của các gia tộc. Cháu đã đích thân đi tìm Ninh Thương Vũ để đòi người, từ giờ trở đi, chú tự do rồi… không cần phải làm việc cho nhà họ Lâm nữa. Tần Vãn Ngâm cũng sẽ không còn dây dưa với chú về việc nghiên cứu loại thuốc ức chế chứng nghiện dục… sẽ không còn ai truy cứu hay đối chất với chú.”
Thôi Đại Vân thoạt đầu không biết nên mở lời với cô ra sao, chỉ im lặng một cách nặng nề.
Nhưng nghe đến đây, cuối cùng ông cũng không nhịn được nữa, giọng khàn đặc: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Rõ ràng trước khi rời khỏi khu cảng, Ninh Trác Vũ vẫn còn cứng rắn ra mặt, hạn chế tự do của ông.
Lâm Trĩ Thủy nhẹ giọng đáp: “Tần Vãn Ngâm đã tìm được chuyên gia giỏi hơn, lại thành công trong việc nghiên cứu. Nhà họ Tần dựa hơi thế lực nhà họ Ninh, mẹ cháu thì chẳng có ai chống lưng, trong lòng dù có hận thì cũng đành chịu thôi.”
Sắc mặt Thôi Đại Vân lập tức tái nhợt, mãi không thể thốt nên lời.
Lâm Trĩ Thủy chậm rãi nói, như cố ý để ông có đủ thời gian để nghe rõ từng câu từng chữ: “Chẳng phải đây là cục diện mà chú với Tần Tập An muốn thấy sao?”
Thôi Đại Vân như bị giáng một đòn trí mạng, thất thần nhìn cô gái ngồi trước mặt. Trong mắt ông, cô vẫn không khác nhiều so với hình ảnh cô bé năm nào, thỉnh thoảng vẫn hỏi những câu rất đỗi ngây thơ.
Ngây thơ đến mức khiến người khác cảm thấy trong lòng mình là một vực thẳm đen tối. Thôi Đại Vân hoảng hốt lên tiếng phủ nhận: “Đó… đó không phải là ý của chú…”
Lâm Trĩ Thủy như thể không hiểu, nghiêng đầu hỏi lại: “Năm xưa cũng không phải ý của chú, nhưng chú vẫn cùng Tần Tập An bày mưu hại bố cháu. Bây giờ vẫn không phải ý của chú, nhưng chú lại đứng về phía nhà họ Tần, nhìn mẹ cháu, nhìn cháu bị họ cướp đoạt hết thảy.”
Cuối cùng, Lâm Trĩ Thủy nhìn ông – người đã đỏ hoe cả mắt – rồi giọng cô bỗng lạnh đi, hỏi thẳng một câu: “Chú Thôi, tại sao chú lại giúp nhà họ Tần, hại chết bố cháu?”
Sự im lặng chết chóc bao trùm cả căn phòng. Thôi Đại Vân không thể kìm nén nỗi đau như muốn xé nát lồng ng.ực.
Lâm Trĩ Thủy như thể tiếp tục suy đoán, giọng nói bình thản đến lạ thường: “Là chú với Tần Tập An cùng nhau hại chết ông ấy đúng không? Cho nên chú mới không dám tố cáo, dù khi đó bị đẩy xuống ghềnh đá ngoài biển, suýt nữa mất mạng cũng không dám nói ra sự thật. Ông ta dám ra tay giết chú, mà không sợ chú tố cáo, vì trong tay ông ta đang nắm giữ thứ gì đó có thể uy ***** được chú.”
Cô đoán đúng cả rồi.
Thôi Đại Vân không thể đối diện với quá khứ. Đêm hôm ấy, đứng trên ghềnh đá đối chất với Tần Tập An, ông từng có ý định quay về nhà họ Lâm để thú tội, nên mới bị ông ta đẩy xuống.
Nếu chết rồi thì mọi chuyện cũng sẽ kết thúc.
Thế nhưng khi tỉnh lại trong bệnh viện, vừa trải qua cửa tử, ông lại chẳng còn đủ dũng khí để nói ra sự thật. Mạch máu bên trán ông nổi rõ, giọng run rẩy, khàn đặc: “Là… là do bọn chú đã hại chết Nghiễn Đường.”
Lâm Trĩ Thủy cụp mắt, mở chức năng ghi âm trên điện thoại rồi đặt nhẹ lên sofa.
Ngay sau đó, Thôi Đại Vân như rơi vào vòng xoáy ký ức năm xưa, chậm rãi kể: “Tài liệu tối mật nghiên cứu y học của nhà họ Lâm bị đánh cắp là do Tần Tập An âm thầm tiết lộ cho kẻ tống tiền, hắn ra tay từ chỗ chú…”
Ông quá tin người, hoàn toàn bị che mắt, vô tình trở thành lưỡi dao sắc bén trong tay Tần Tập An để chém vào nhà họ Lâm.
Lâm Trĩ Thủy nói tiếp: “Tần Tập An đã tính toán hết rồi, nếu bố chúa không lên tàu để lấy lại tài liệu tuyệt mật đó, ông ấy sẽ mất uy tín nghiêm trọng, sau này sẽ không còn ai dám hợp tác trong lĩnh vực y học nữa. Vì vậy, ông ấy buộc phải lên tàu.”
Thôi Đại Vân như thể linh hồn đã theo quá khứ chết lặng, mồ hôi lạnh lăn dài trên trán, khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Hắn lợi dụng chú, rồi giả vờ cùng đi để âm thầm bảo vệ Nghiễn Đường. Nhưng thực chất, hắn đã động tay động chân trên du thuyền từ trước. Dù thương vụ đó thành hay bại thì từ đầu hắn đã nhắm vào mạng sống của Nghiễn Đường rồi.”
Lâm Trĩ Thủy vuốt nhẹ ngón tay qua thân máy lạnh lẽo nằm trên sofa, giọng trở nên dịu dàng: “Ông ta tính toán kỹ càng đến vậy, không để lại một con đường sống cho bố cháu… Là vì cái gì? Bây giờ chắc chú cũng biết rõ rồi đúng không?”
Thôi Đại Vân biết.
Chính là do tình cờ phát hiện một phần sự thật năm đó, ông mới không thể tin nổi, phẫn nộ đi đối chất với Tần Tập An. Giờ đây, khi Lâm Trĩ Thủy đã đoán được đến mức này, ông nhắm mắt lại, khẽ nói: “Bản dữ liệu thiếu hụt về thuốc ức chế chứng nghiện dục mà năm đó Tần Tập An dâng lên nhà họ Ninh… là hắn trộm từ Nghiễn Đường.”
Ngón tay Lâm Trĩ Thủy bỗng khựng lại, ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc nhìn về phía ông.
Đó là điều cô chưa từng nghĩ tới.
Thôi Đại Vân siết chặt tay vịn xe lăn, giọng nặng trĩu: “Năm đó, Tần Tập An dựa vào tình cảm lớn lên cùng với Nghiễn Đường, mới có thể liên kết với nhà họ Lâm, chiếm lĩnh thị trường dược sinh học ở khu cảng. Nhưng nhà họ Tần yếu về chuyên môn nghiên cứu, không so được với thiên phú của Nghiễn Đường. Sau này hắn phát hiện Nghiễn Đường đã âm thầm nghiên cứu dự án này… liền sinh lòng lang sói!”
Tần Tập An không ngờ Lâm Nghiễn Đường đã đề phòng từ trước, nên hắn mới không thể trộm được toàn bộ dữ liệu gốc hoàn chỉnh nhất.
Thôi Đại Vân cũng vì muốn vượt qua kỳ thi khảo hạch, chính thức gia nhập vào nhóm nghiên cứu của nhà họ Ninh, nên đã lợi dụng chức vụ có quyền truy cập cao nhất ở nhà họ Lâm để lục lại một số tài liệu quý giá mà Lâm Nghiễn Đường từng để lại.
Và chính khi đó, ông mới phát hiện ra những manh mối năm xưa – sự thật vốn đã bị che giấu.
“Chú không biết vì sao Nghiễn Đường lại bí mật nghiên cứu chuyện đó. Việc này, cháu phải hỏi Tần Tập An mới biết được chân tướng.” Thôi Đại Vân nhìn lại đôi mắt trong trẻo như lưu ly, cổ điển mà giống hệt Lâm Nghiễn Đường nơi Lâm Trĩ Thủy, rất lâu sau, gương mặt gầy gò thanh tú ấy mới hiện rõ vẻ đau đớn cùng day dứt: “Xin lỗi cháu… Xin lỗi, là tại chú mà chúa vừa chào đời đã mất đi sức khỏe, mất đi tự do và cả người bố ruột của mình.”
…
Lại một lúc lâu sau.
Lâm Trĩ Thủy mới bước ra khỏi thư phòng u ám như ao nước chết kia. Cánh cửa hai bên sau lưng cô vẫn chưa khép lại. Cô ngẩng lên, nhìn thấy Ninh Thương Vũ đang đứng ngoài chờ, có lẽ đã đứng nghe được một lúc lâu rồi.
Hành lang cũng không bật đèn, hoàng hôn dần buông, khắp nơi chìm trong bóng tối.
Lâm Trĩ Thủy đã gửi bản ghi âm đầy đủ cho mẹ và Lâm Hi Quang ở Giang Nam. Giọng cô rất nhẹ, nhẹ đến mức không mang theo bất kỳ gợn sóng cảm xúc nào: “Thương Vũ, anh ôm em một cái đi.”
“Ừm.” Ninh Thương Vũ đã dang tay ôm cô vào lòng từ trước khi lời vừa dứt. Thân thể cô mềm nhũn như nước, không ôm chặt một chút là có thể tuột khỏi vòng tay.
Cứ như vậy, lặng lẽ trôi qua một lúc. Mãi đến khi Lâm Trĩ Thủy rời khỏi lồng ng.ực anh, cô ngẩng tay, khẽ chỉnh lại chiếc cà vạt của anh: “Bên khu cảng đã có mẹ trấn giữ rồi, chúng ta về Tứ Thành thôi.”
Ninh Thương Vũ hiếm khi tỏ ra bất ngờ vì cô không muốn ở lại khu cảng. Lâm Trĩ Thủy nói tiếp: “Em biết mà. Trong bản thỏa thuận hôn nhân của chúng ta có một điều kiện, chắc chắn là mẹ đưa ra: anh phải giao Tần Tập An cho nhà họ Lâm, ân oán đời trước thì để người lớn kết thúc, em và chị gái, cũng có chuyện riêng phải làm.”
Lâm Trĩ Thủy lại lui về sau một bước, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt màu hổ phách trầm lặng nhưng vẫn mang nét dò xét của Ninh Thương Vũ, cô mỉm cười nhẹ: “Chị em nghe xong bản ghi âm rồi, chắc chắn cũng sẽ lên đường từ Giang Nam về Tứ Thành. Em không thể để chị ấy đến muộn vì em được.”
Ninh Thương Vũ nhìn kỹ gương mặt cô, cả đuôi mắt cũng không thấy dấu vết của nước mắt, mới thuận miệng hỏi nhỏ: “Ồ? Vậy Lâm Hi Quang đến Tứ Thành làm gì?”
“Đốt nhà họ Tần thôi…”
Lâm Trĩ Thủy nghĩ thầm, chị em ruột thì luôn có sự ăn ý như vậy. Nhà họ Tần dựa vào việc đánh cắp những thứ của nhà họ Lâm mà bám trụ ở Tứ Thành quá lâu rồi. Giờ nhìn lại, nó chẳng khác nào một tấm bia mộ của bố cô cả.
Nhìn vào là thấy nghẹn lòng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.