🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ninh Thương Vũ chưa bao giờ che giấu ham mu.ốn luôn căng tràn sức sống của cơ thể to lớn này. Nói xong, anh ung dung chờ cô đưa ra thành ý trao đổi tương xứng.

“Chúng ta không thể thân thiện tiếp xúc một chút được sao?” Lâm Trĩ Thủy tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện đồng ý cho vào bên trong đến đâu, trong lòng cô hiểu rõ, khi đàm phán với kiểu người sinh ra đã mang dã tâm như Ninh Thương Vũ, cô chỉ có thể ngoan ngoãn như một chú cừu non để mặc người ta ăn sạch sành sanh, đến cuối cùng còn phải cảm ơn vì anh đã nương tay.

Hỏi xong, Lâm Trĩ Thủy co chân lại như thể trong phòng sách đang bật điều hòa quá lạnh, ước gì có thể chui hẳn vào trong lòng Ninh Thương Vũ, mong lôi con sư tử này quay về lại phòng ngủ chính, giọng nhẹ nhàng mềm mại: “Ninh Thương Vũ, em cần anh thực hiện nghĩa vụ hợp pháp của một người chồng, giúp em dễ ngủ… Nếu không ngủ ngon, sức đề kháng sẽ giảm sút, đến lúc đó yếu ớt bệnh tật, anh chỉ còn cách tiêm thuốc để ức chế thôi.”

Nói xong, gương mặt xinh đẹp của cô còn phối hợp bày ra vẻ ngây thơ vô tội, như thể bất lực chẳng còn cách nào khác.

Các khớp ngón tay thon dài của Ninh Thương Vũ hơi ngứa, có ý định muốn xoa, rồi quả thật ngay sau đó, anh không một tiếng động mà đưa tay lên, lần theo đường nét dịu dàng dưới ánh đèn, chạm đến nốt ruồi nơi đuôi mắt, khẽ cười một tiếng: “Rm đe dọa người mà cũng không nên hồn, nghe giống như đang làm nũng hơn đấy.”

Lâm Trĩ Thủy định phản bác, nhưng ngay lập tức đã bị đầu ngón tay anh bất ngờ đưa xuống, chạm vào bờ môi hơi hé mở của cô, mang theo nhiệt độ nóng bỏng, vô tình chạm đến hàm răng trắng muốt.

Không nói được lời nào, hơi thở dần trở nên ấm nóng và ẩm ướt.

Rõ ràng, Ninh Thương Vũ không hề có ý định chỉ dừng lại ở mức “tiếp xúc thân thiện” như lời cô nói, mà dường như đã nghiện cảm giác bị cắn tối qua. “Thiện Thiện, thể hiện chút thành ý của em đi.”

Lâm Trĩ Thủy không do dự chút nào, nghĩ thầm: chỉ là cắn người thôi mà, mình vốn rất giỏi việc này. Nghĩ vậy, cô lập tức chủ động tháo từng chiếc cúc áo sơ mi của anh từ cổ xuống, tay nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh và phần cơ ngực đang nóng dần lên.

Ninh Thương Vũ thu ngón trỏ lại, bàn tay xoè rộng phủ lên sau gáy cô, như thể mọi chuyện vẫn do anh làm chủ, lộ rõ sự chiếm hữu và khống chế mạnh mẽ.

Thế nhưng, khả năng tự kiềm chế của anh lại cực kỳ tốt. Lần này, dù ngón tay Lâm Trĩ Thủy có lướt qua phần hồng đỏ nhạy cảm kia, Ninh Thương Vũ cũng không lập tức phát ra tiếng thở d.ốc quyến rũ quen thuộc.

Con sư tử này thật khó thuần phục!

Lâm Trĩ Thủy cúi mắt nhìn anh một lúc, rồi bất chợt ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt như hổ phách ánh vàng trong đôi đồng tử của anh dưới ánh đèn ấm áp cạnh giường.

Đầu ngón tay cô theo phản xạ hơi dùng sức day nhẹ, lập tức kinh ngạc phát hiện màu hổ phách trong mắt anh càng thêm đậm, toát lên vẻ nguy hiểm, nhất là nhiệt độ ánh nhìn ấy dường như đủ để thiêu rụi cô cùng mọi thứ xung quanh chiếc bàn này thành dung nham.

Đó là biểu hiện khi ham m.uốn si.nh lý bị khơi dậy.

Lâm Trĩ Thủy tuy to gan lớn mật, nhưng trước ánh mắt như đang tuyên bố lãnh thổ ấy vẫn có phần không chống đỡ nổi, trong lòng cô lóe lên một ý nghĩ tinh quái, tiếp tục vẽ vòng tròn nhẹ trên da anh: “Anh bỏ tay ra khỏi cổ em đi, em nói cho anh một bí mật.”

“Em còn có bí mật gì sao?” Bàn tay Ninh Thương Vũ nhẹ nhàng vu.ốt ve cô, nhưng không hoàn toàn rời khỏi, ngón tay dọc theo sống lưng mảnh khảnh mà trượt xuống, lụa mỏng của áo ngủ trơn mượt, nhưng vẫn không bằng làn da trắng mịn kia.

Ngay sau đó, khi các ngón tay dài của anh chuẩn bị chậm rãi tháo dải lưng đang siết lại, thì bàn tay nhỏ bé của cô bất ngờ đổi thành lòng bàn tay, đẩy mạnh lên ngực anh một cái, rồi nhanh chóng ngồi bật dậy, trốn khỏi giường, khóe môi khẽ nhếch, đắc ý nói: “Bí mật đó chính là em phải về phòng ngủ rồi, anh muốn có thành ý, tự mình đến phòng ngủ chính mà tìm…”

Sợ bị Ninh Thương Vũ tóm lại ngay tại chỗ, lời còn chưa dứt, vừa thấy anh nhướng mày dưới ánh đèn, cô lập tức bỏ chạy khỏi phòng sách trước, mắt cá chân trắng ngần ẩn hiện dưới vạt áo, như phủ một lớp sương mỏng buổi sớm, đẹp đến nao lòng.

Sau khi đã nhanh chóng trở lại phòng ngủ chính, Lâm Trĩ Thủy như vừa trải qua một trận kinh hãi, tim đập mạnh toát cả mồ hôi, hai má cũng ửng hồng. Nhưng cô không để ý, mà chuyên tâm lấy toàn bộ dây xích tinh xảo đặt trong hộp trên tủ đầu giường ra.

Như thể đang nâng niu bảo vật, cô giấu hết dưới lớp chăn, lại đẩy về phía giữa giường, rồi bò lên, đặt tay lên eo, nằm ngay ngắn sang một bên.

Ninh Thương Vũ vẫn chưa đuổi theo!

Phòng ngủ chính yên tĩnh đến lạ, chẳng bao lâu say Lâm Trĩ Thủy đã bắt đầu trằn trọc, lúc thì quay mặt ra phía ngoài nơi có hàng cây lá rụng sát cửa sổ, lúc lại từ trong đống chăn ấy lần ra sợi dây xích nhỏ đính chuông vàng lấp lánh.

Cô quấn nó quanh ngón tay trỏ thon dài mềm mại, rồi lại kéo thẳng ra, âm thanh leng keng khe khẽ vang lên bên tai, trong đầu cô tưởng tượng hai đầu dây sẽ lần lượt treo lên ngực Ninh Thương Vũ, còn chiếc chuông nhỏ sẽ đung đưa lơ lửng giữa không trung…

Chưa kịp tiếp tục thả trôi sức tưởng tượng phong phú kia thì đột nhiên, cánh cửa phòng khép hờ bị đẩy ra. Đuôi mắt Lâm Trĩ Thủy khẽ run, lập tức bắt được bóng dáng Ninh Thương Vũ đang quay trở lại.

Anh chậm rãi bước đến, đứng cạnh giường, trước tiên nhìn sợi dây xích kia.

Tiếp đó, Ninh Thương Vũ chỉ khẽ cười rồi đi vào phòng tắm. Anh tắm sơ qua bằng nước lạnh, bước ra mà chẳng thèm khoác khăn tắm, ánh đèn tường vàng ấm hắt lên làn da ẩm ướt đọng nước, khiến từng đường nét cơ bắp rắn chắc trở nên hoàn mỹ không chê vào đâu được, cả người toát lên một loại khí chất nam tính nóng bỏng không thể kháng cự.

Hơi thở ấy như trực tiếp thấm vào Lâm Trĩ Thủy đang ngồi co gối trên giường, cô tròn mắt vô tội nhìn anh cúi người lại gần, nghe thấy giọng anh khàn khàn, thong thả vang lên: “Thì ra đây là thành ý của em?”

“Đúng rồi.” Lâm Trĩ Thủy không né tránh, lời nói thốt ra mang theo giọng điệu trêu chọc quen thuộc mà anh hay dùng: “Anh muốn thử không?”

Ninh Thương Vũ đưa tay kéo sợi dây xích vàng đang đung đưa nơi đầu ngón tay cô lại, chăm chú ngắm nhìn một lúc, rồi trầm giọng hỏi: “Anh muốn thử, nhưng em biết cách dùng chứ?”

Coi thường ai thế?!

Lâm Trĩ Thủy nhanh chóng dùng hành động để phản bác thái độ ngạo mạn coi thường của anh, khí thế hừng hực đẩy anh xuống giường, còn bản thân thì ngồi lên vùng cơ bụng săn chắc của anh.

Cô lấy lại sợi xích mảnh từ tay anh, cúi người lục lọi đống đồ tinh xảo đặt cạnh đầu gối một hồi, nhanh chóng mò ra được chiếc đinh cài màu bạc tối.

Chỉ cần dùng cái đầu nhọn như kim của cái đinh ấy xuyên qua, là có thể móc chặt với sợi dây xích, kéo thế nào cũng không rơi ra được.

Dù chưa từng thực hành, không quen tay nhưng lúc thực sự định ra tay, Lâm Trĩ Thủy vẫn hơi run nhẹ, tay dừng lại đúng chỗ hồng đỏ như hạt trân châu ấy.

Ngược lại, Ninh Thương Vũ lại rất phối hợp, thân hình cao lớn nằm yên, chẳng chút phản kháng.

Cô nhắm chuẩn vị trí đó, lấy hết can đảm, hết muốn đâm lại ngừng, rồi thành thật lên tiếng: “Chắc sẽ hơi đau đấy.”

Hơi đau.

“Ồ, cảm ơn em đã nhắc trước.” Lúc này giọng nói sâu lắng và ánh mắt chậm rãi của Ninh Thương Vũ hoàn toàn không giống người sẽ vì chút đau ấy mà chần chừ, trái lại khiến Lâm Trĩ Thủy thấy mình như chẳng nỡ ra tay.

Dù gì từ bé tới giờ, cô chưa từng tự tay làm chuyện gì đổ máu cả.

Không khí đột ngột trở nên tĩnh lặng, Lâm Trĩ Thủy chớp chớp hàng mi dài, rồi kiếm cho mình một cái cớ nghe có vẻ hợp lý: “Thật ra em chuẩn bị cho anh không chỉ có cái này đâu, hay là… anh chọn cái nào anh thích đi.”

Cả đống dây chuyền lấp lánh đó, kiểu dáng nào cũng có, mỗi loại lại có cách chơi riêng đầy ẩn ý. Còn cái chuỗi khóa ngực này… đợi cô chuẩn bị tâm lý thêm rồi hẵng dùng.

Tối nay tạm gác lại vậy.

Ánh mắt Ninh Thương Vũ khẽ chuyển hướng, nhìn về phía cô. Không biết từ khi nào chiếc áo ngủ trên người cô đã xộc xệch gần như mở toang, từ xương quai xanh cho tới làn da trắng mịn mềm mại đều lộ ra trong không khí, cô lại không hề nhận ra, vẫn đang chăm chú soi xét cái đinh bạc trong tay dưới ánh đèn, còn khẽ nhíu mày tiếc nuối.

Rồi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, như trách bản thân…

Không đủ nhẫn tâm!

Vài giây sau, Ninh Thương Vũ bình thản lên tiếng: “Thật sự để cho anh chọn?”

Lẽ nào lại giả? Lâm Trĩ Thủy ngẩng đầu lên, hơi ngơ ngác nhìn anh. Thật ra nếu chọn dây khóa ngực cũng được, từ chiếc cổ dài thon của anh mà đeo xuống, lồng ng.ực vững chãi như bị giam hãm trong chiếc lồng khóa lấp lánh.

“Em sống điều độ, không thức đêm đâu, anh chọn nhanh đi.” Một lát sau, cô nhỏ giọng thúc giục.

Như thể đã có sự ăn ý đặc biệt chỉ có ở những cặp vợ chồng thân mật lâu ngày, Ninh Thương Vũ đưa tay lướt nhẹ qua đống đồ, thật sự chọn ra một chuỗi khóa ngực làm từ pha lê đỏ, từng hạt nhỏ li ti ánh lên lấp lánh, khiến mắt Lâm Trĩ Thủy sáng bừng lên.

Tâm trạng cô lập tức phấn khởi, nơi khóe mắt và môi đều ẩn chứa nét cười rõ rệt: “Để em!”

“Không cần, để anh thì hợp hơn.” Ninh Thương Vũ từ chối lời thể hiện thiện chí của cô, giây sau, mạnh mẽ ôm cô lật ngược lại đổi chỗ.

Bị bóng anh bao phủ hoàn toàn, khiến Lâm Trĩ Thủy chưa kịp phản ứng, thì đã cảm nhận được từng luồng hơi lạnh lướt qua — không chỉ là do chiếc áo ngủ bị cởi bỏ hoàn toàn, mà còn bởi sợi dây mảnh dài, nhẹ như cánh ve, lạnh buốt áp sát lên làn da trắng ngần.

Từ cổ kéo xuống, lan ra như nước, bám chặt nơi ngực và vòng eo thon nhỏ, đẹp đến mức giống như một đóa hoa ngọc đỏ mọc lên giữa sương mù.

…Cô bị khóa lại rồi.

Trong đôi mắt Lâm Trĩ Thủy hiện rõ vẻ kinh ngạc khó tin, chẳng ngờ vì mình mềm lòng mà lại bị Ninh Thương Vũ ra tay không chút lưu tình.

Anh như một con sư tử chuẩn bị săn mồi, đem con mồi bé nhỏ thơm ngon của mình hoàn toàn khống chế trong lòng bàn tay.

Muốn giãy giụa hay phản kháng cũng đã quá muộn, cửa kính sát đất phản chiếu rõ nét hình bóng nhập nhằng của hai người đang dây dưa không rời.

“Ninh Thương Vũ!”

“Em không cần cái kiểu dỗ ngủ này… Ai chơi kiểu đảo lộn thế này chứ, em từ chối!”

Sự từ chối của cô hoàn toàn bị vô hiệu.

Ninh Thương Vũ vươn tay mở ngăn kéo, lấy một bao ra, động tác thong thả mà cẩn thận xé vỏ, đeo vào, rồi cúi người, môi áp sát vào vành tai mềm mại của cô, bật cười trầm thấp: “Em bảo muốn thử mà, nhưng em có biết làm đâu… Ninh phu nhân à, kết quả buổi thực hành hôm nay của em cần cải thiện nhiều lắm đấy.”

“Thực hành thất bại một lần không có nghĩa là lần thứ hai cũng sẽ thế, bây giờ anh buông em ra thử xem, em nhất định sẽ… đâm!”

Cô nhất định sẽ đủ nhẫn tâm mà đâm anh!

Lâm Trĩ Thuỷ đã bắt đầu hành động với một sức ép rất mạnh mẽ, anh để tay lên khoảng cách một chút để có thể nhìn thấy chiếc dây xích bị khóa chặt nơi cổ cô. Chính vì thế, khi va chạm, chiếc vòng với viên đá đỏ sẽ đung đưa, trong ánh sáng mờ ảo, càng trở nên nổi bật hơn bao giờ hết.

Lâm Trĩ Thuỷ vốn dĩ đã sở hữu làn da trắng không tì vết, giờ đây những nốt đỏ nhỏ ngày càng nhiều hơn, ở đuôi mắt cô có hai vết nhỏ, khiến người nhìn không thể phân biệt được liệu cảm giác là thoải mái hay khó chịu, nhưng chúng vẫn lắc lư theo từng cử động của cô.

Và cơ thể cô, dưới ánh sáng của những viên đá đỏ nhỏ xíu, càng trở nên nổi bật với màu sắc chẳng khác gì vết đốm, nổi bật hơn cả những nốt mụn nhỏ trên da.

“Không thể… tất cả…” Lâm Trĩ Thuỷ ngẩng đầu lên, hít thở trong sự rối loạn, nằm dài trên chăn, cảm nhận rõ ràng bàn tay của Ninh Thương Vũ đang đặt lên mắt cá chân của mình, rồi anh lại nâng nó lên, như thể vậy sẽ thuận tiện hơn một chút. Cô cảm thấy tim mình đập mạnh, căng thẳng đến mức phải bóp chặt bắp tay anh, nói với giọng nôn nóng: “Một phần ba, được không… chỉ có thể như thế thôi!”

“Một lần.” Giọng nói của Ninh Thương Vũ bị màn đêm bao trùm, càng trở nên trầm ấm và dịu dàng, “Thiện Thiện, em nhìn đi, cúi đầu xuống, chỉ một lần thôi.”

Anh muốn thử, thử xem liệu có thể hoàn toàn tiếp nhận được hay không. Lâm Trĩ Thuỷ từ những lời này mà cảm nhận rõ ràng rằng Ninh Thương Vũ không có ý định làm quá mạnh mẽ, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại cảm thấy choáng váng.

Lông mi của cô run rẩy mạnh mẽ, qua những tia sáng mờ mờ như đang cố gắng nhìn rõ anh, hiện tại phần lớn cơ thể anh vẫn còn ở bên ngoài, đang dần dần tiến vào rất chậm.

Cảm giác khó nói thành lời lan tỏa cùng với nhiệt độ, như dòng nước ấm len lỏi khắp từng ngóc ngách trong xương tủy cô…

Sắp rồi.

Từ một phần lớn cho đến khi gần như không còn nhìn thấy gì, cơ bụng của Ninh Thương Vũ cũng cảm nhận được viên đá đỏ trên sợi dây xích, cảm giác không hề mềm mại bằng sự mềm mịm của cô, sau đó, anh tiếp tục ép xuống… chỉ còn một chút nữa.

Đôi mắt Lâm Trĩ Thuỷ rưng rưng, những giọt nước mắt lăn dài xuống má, nước mắt của cô dường như trong suốt hơn người khác, giống như đang chịu đựng một nỗi uất ức vô cùng lớn. Cô vừa khóc vừa mắng: “Ninh Thương Vũ, anh thật là tồi tệ.” Cô liên tục lặp lại câu đó, khóc và mắng anh mấy lần!

Ninh Thương Vũ lập tức không tiếp tục hành động hung hãn nữa, ôm chặt lấy cơ thể run rẩy của cô, lại nắm tay cô, đưa tay dò tìm làn da trắng như tuyết, eo thon như mặt trăng, mảnh mai đến nỗi dễ dàng bị in hằn hình dáng dữ tợn rõ rệt.

“Chưa vào hết.” Anh để Lâm Trĩ Thuỷ tự tay cảm nhận, chỉ vào vị trí cụ thể.

Trong đầu Lâm Trĩ Thuỷ chỉ còn lại ánh sáng trắng bùng cháy như pháo hoa, không thể phân biệt được độ dài thực sự, chỉ biết tầm nhìn dần mờ đi, cảm giác như theo từng cử động nhẹ của Ninh Thương Vũ, bụng cô cũng bị ăn no đến mức đau đớn.

“Xấu xa.” Cô phát ra tiếng, khó có thể nói thành lời, không thể tìm được từ chính xác để miêu tả, chiếc chuỗi hạt nhỏ đung đưa theo từng cử động, vài viên ngọc nhỏ va vào nhau, tạo ra những âm thanh dễ chịu.

Những tiếng động nhỏ ấy duy trì cho đến tận gần ba giờ sáng mới dừng lại, đèn trong phòng vẫn sáng, nhưng Lâm Trĩ Thuỷ đã hoàn toàn mềm nhũn, không còn sức lực, mồ hôi ướt đẫm cơ thể.

Mười phút sau.

Ninh Thương Vũ bế cô vào phòng tắm để vệ sinh, nhưng cố tình không tháo khóa dây xích, để cô nhìn thấy chiếc vòng của mình, sau đó quấn cô lại trong chiếc áo choàng tắm, rồi quay lại giường lớn nóng bức.

Lâm Trĩ Thuỷ giờ chỉ còn biết để mặc cho anh sắp xếp, rất nhanh, ngực anh lại dán sát vào cô, đem lại cảm giác nặng nề.

Sau đó xảy ra chuyện gì… trong đầu Lâm Trĩ Thuỷ chỉ còn cảm giác chóng mặt vô cùng, hoàn toàn không nhớ gì nữa, chỉ biết cảm giác bỏng rát đó đã kích thích cô cả đêm không thể ngủ ngon.

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy.

Ninh Thương Vũ đã ra ngoài với dáng vẻ thần thái nhẹ nhõm, để lại Lâm Trĩ Thủy một mình nằm trên chiếc giường với đầy vết tích khắp cơ thể. Khi kịp phản ứng lại, cô tức đến mức suýt chút nữa muốn báo cảnh sát cho hả giận!

Cô vốn định trói sư tử lại…

Ai ngờ vì mềm lòng, ngược lại bị sư tử khóa chặt, giày vò đến mức suýt không xuống nổi giường!!

Quả nhiên, nếu muốn làm nên việc lớn, thì không thể tự ràng buộc mình bằng những tiêu chuẩn đạo đức quá cao thượng!!!

Lâm Trĩ Thủy tự mình đưa ra quyết định: sẽ dùng chiến thuật lạnh nhạt để trừng phạt Ninh Thương Vũ trong một thời gian, để anh cũng nếm thử cơn giận dữ sấm sét của “Ninh phu nhân”. Chỉ cần nghĩ đến điều đó, giống như uống một liều thuốc tốt, cảm giác khó chịu trong người cô liền dịu lại.

Sáng sớm.

Ninh Thương Vũ có nhắn cho cô một tin, nội dung ngắn gọn rõ ràng, chỉ để nhắc rằng thuốc bôi lúc sáu giờ sáng đã gần tan hết, nhớ phải tiếp tục bôi thêm.

Lâm Trĩ Thủy không trả lời.

Thế nhưng Ninh Thương Vũ hoàn toàn không có ý định hối lỗi. Đến trưa, anh lại trực tiếp hỏi thăm cô đã đỡ chưa, có còn sưng không…

Lúc này, Lâm Trĩ Thủy đã không còn ở nhà. Cô đang cùng Ninh Trác Vũ – người tự xưng là có gu thẩm mỹ mang thiên hướng nghệ thuật – tham gia một buổi triển lãm tranh cá nhân.

Sở dĩ cô không ở nhà nghỉ ngơi mà chịu khó lết cái thân đau nhức ra ngoài, là vì bị Ninh Trác Vũ gọi đi. Cậu ta nói muốn vẽ một bức tranh để tặng một người trong nhà sắp đến sinh nhật: Ninh Duy Vũ.

Anh em nhà họ Ninh quá đông, dù Lâm Trĩ Thủy không đến mức mù mặt, thì cũng thấy hoa mắt. Cô không quá quen người này, nhưng lại bị cuốn vào một chi tiết: “Cung Sư Tử à?”

“Đúng thế, nhà bọn tôi chỉ có anh cả tôi và Ninh Duy Vũ là cung Sư Tử. Sinh nhật vào tháng Tám.” Ninh Trác Vũ uể oải đáp.

Đáng tiếc cậu ta lại là Song Ngư, cách quá xa.

Bản tính bênh chồng của Lâm Trĩ Thủy trỗi dậy ngay lập tức, giọng nói có phần trách móc: “Thế thì cậu lại thiên vị rồi, sao chồng tôi lại không có quà?”

Ninh Trác Vũ liếc cô một cái: “Tại chồng chị chưa bao giờ chịu tổ chức sinh nhật. Chúng tôi – đám nô lệ – lấy tư cách gì mà ban thưởng cho anh ấy.”

Ngữ điệu lười nhác kia mang theo vẻ cà khịa, lại không giống như đang đùa.

“Tài xế Tiểu Trác à, cậu chỉnh lại thái độ một chút đi, tôi đang đi cùng cậu đấy nhé.” Lâm Trĩ Thủy thật ra là vì cảm kích việc cậu ta từng giúp điều tra chuyện nhà họ Tần, nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ thanh cao, lạnh lùng, hơi mỉm cười nhẹ giọng: “Sao cậu không rủ Ninh Thư Vũ đi cùng? Cậu ta từng học ở Học viện Mỹ thuật đấy.”

“Cái tên chỉ biết đốt tiền, suốt ngày gào rú như một con beagle ấy hả? Trình độ học hành thì hời hợt.” Ninh Trác Vũ cười như không cười mà mỉa mai em trai, chẳng chút nể nang: “Tôi sợ chết chìm trong gu thẩm mỹ của cậu ta.”

Lâm Trĩ Thủy vốn ít khi tham gia mấy buổi triển lãm, nhưng hồi còn ở nhà họ Lâm cũng từng được mấy thầy nổi tiếng đến dạy riêng. Cô đi giày cao gót, thong thả dạo quanh một lúc thì phát hiện nơi này không hề đơn giản.

Tùy tiện chọn một bức cũng là tác phẩm của những danh họa nổi tiếng, giá trị lên đến hàng chục triệu.

Cô mải ngắm tranh, trong lúc hơi lơ đãng thì lạc mất Ninh Trác Vũ. Có lẽ cậu ta đã bị bức tranh nào đó níu chân rồi. Lâm Trĩ Thủy khựng lại, đứng giữa không gian trắng muốt của phòng triển lãm, đang phân vân không biết có nên quay lại theo đường cũ hay không.

Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên từ không xa, rất nhẹ, nhẹ đến mức như sợ làm cô giật mình: “Xin chào.”

Âm thanh ấy quá khẽ, tựa như làn gió thoảng qua mặt nước đầm sen trong đêm hè, nhẹ đến nỗi khiến Lâm Trĩ Thủy suýt nữa tưởng mình đã nghe nhầm. Ánh mắt cô mang theo chút nghi hoặc nhìn về phía phát ra giọng nói đó.

Chỉ một giây sau, cô nhìn thấy một người phụ nữ còn rất trẻ, dung mạo rực rỡ như hoa anh đào, đang dần tiến lại gần.

Không quen.

Đối phương dường như cảm nhận được sự dè dặt của cô, chủ động giới thiệu: “Cô Lâm, tôi là Bùi Quan Nhược, người đứng sau phòng tranh này.”

Nói xong liền đưa tay phải ra, ngón tay thon thả: “Rất vinh hạnh khi cô có mặt tại đây.”

Thì ra là chủ nhân của phòng tranh. Sự nghi hoặc trong lòng Lâm Trĩ Thủy lập tức tan biến, cô nhẹ nhàng bắt tay lại: “Chào cô Bùi, tôi cũng rất vinh hạnh khi được mời tới chiêm ngưỡng.”

Lời vừa dứt, trong đầu cô lại vụt qua một suy nghĩ: cái tên này nghe quen quá… Hình như hôm qua Vạn Lộ từng nhắc đến — là người đã cùng cô chia mấy hộp dây xích nhỏ kia, cô con gái riêng nhà họ Bùi.

Không ngờ chưa đến hai mươi tư giờ sau, lại tình cờ gặp mặt.

Bùi Quan Nhược không để không khí rơi vào sự tẻ nhạt, vài giây sau liền tự mình làm người dẫn đường, dịu dàng mời cô lên tầng ba tham quan phòng trưng bày riêng: “Tôi còn vài bức tranh trong bộ sưu tập cá nhân. Nếu cô Lâm thấy ưng ý, có thể mang về.”

“Đã là sưu tập riêng, tôi không tiện lấy thứ người khác yêu thích đâu.” Lâm Trĩ Thủy lắc đầu khéo léo từ chối. Dù sao hôm nay cô cũng chỉ là người đi cùng.

“Có thể lọt vào mắt xanh của cô, đó là may mắn của những bức tranh ấy.” Giọng Bùi Quan Nhược lại nhẹ hẳn đi.

Lâm Trĩ Thủy không nghe rõ: “Gì cơ?”

Bùi Quan Nhược mỉm cười, ánh mắt chân thành: “Tôi nói, cô Lâm có một gương mặt rất dễ khiến người ta ấn tượng. Chỉ cần nhìn một lần, là không thể quên được.”

Từ ô cửa trời phía trên, ánh sáng tự nhiên đổ xuống, khiến sườn mặt của Lâm Trĩ Thủy như phát ra ánh sáng dịu dàng. Cô cúi mắt mỉm cười: “Cô Bùi khéo khen quá.”

“Chỉ là cảm xúc chân thật thôi. Nếu cô không chê tôi nói lố, thì cứ gọi tôi là Quan Nhược.”

Bùi Quan Nhược vô tình chọn một góc có tầm nhìn đẹp hơn, nhìn cô từ góc độ ấy càng thêm nổi bật, lời nói cũng thẳng thắn hơn: “Thực ra tôi cảm thấy, gọi là Trĩ Thủy nghe êm tai hơn.”

Lâm Trĩ Thủy nhận ra Bùi Quan Nhược có ý muốn kết giao bạn bè, cũng không né tránh thân phận “con riêng” vốn bị đồn đại khắp nơi.

Có lẽ chính sự thẳng thắn ấy khiến cả hai dễ dàng thoải mái khi tiếp xúc. Một lát sau, toàn thân Lâm Trĩ Thủy như cũng được thả lỏng, đôi môi khẽ cong, giọng nói trong veo: “Quan Nhược, Quan Nhược, thật dễ gọi.”

Tiếp theo đó, Lâm Trĩ Thủy kết thêm được một người bạn mới, hoàn toàn quên mất Ninh Trác Vũ.

Bùi Quan Nhược mời cô vừa xem tranh vừa sang phòng trà uống nước. Bánh ngọt chuẩn bị sẵn đều có vị ngọt nhẹ. Câu chuyện giữa họ cũng rất phong phú, từ thời tiết ở Thâm Thành và khu cảng đến sở thích chọn vải ở tiệm may của Vạn Lộ, rồi lại chuyển sang những kiến thức chuyên sâu trong lĩnh vực hải dương học.

Bùi Quan Nhược dường như lĩnh hội được một chút kiến thức ở vài lĩnh vực.

“Cô cũng có hứng thú với đại dương à?” Lâm Trĩ Thuỷ vừa ngồi uống trà trên sofa, vừa thuận miệng hỏi một câu đầy tò mò.

Bùi Quan Nhược đáp: “Trước đây lúc còn đang đi học, tôi từng nghĩ sẽ theo ngành này. Ở nhà còn nuôi cả một bể san hô nhỏ. Nhưng bố tôi không đồng ý, cuối cùng đành phải nghe theo sắp xếp của gia đình, chuyển sang học tài chính.”

Nhắc đến chuyện cũ, cô chỉ nhắc thoáng qua như chẳng mấy bận lòng, nhưng vẫn lấy điện thoại ra cho Lâm Trĩ Thuỷ xem những tấm ảnh từng chụp lại mấy con san hô do mình tự tay nuôi dưỡng.

Lâm Trĩ Thuỷ cụp mắt, im lặng nhìn hồi lâu. Trong một vài bức ảnh chụp từ những năm trước, thỉnh thoảng còn lộ ra bóng dáng thiếu nữ khi ấy của Bùi Quan Nhược, phảng phất vẻ non nớt, nhưng không giống ảnh giả.

Trùng hợp là, Lâm Trĩ Thuỷ cũng yêu thích những sinh vật xinh đẹp, lộng lẫy sống sâu dưới đáy biển như thế.

Hồi bé, cô từng nuôi ở nhà.

Sau này nhạy cảm nhận ra Thịnh Minh Anh hình như không thích thứ ấy xuất hiện trong nhà, cô đã đem tất cả gửi đến một trung tâm nghiên cứu sinh thái biển ở khu cảng.

Đang chìm trong miền ký ức ấy thì bất chợt, tiếng chuông thông báo từ điện thoại vang lên hai lần, cắt ngang dòng suy nghĩ.

Lâm Trĩ Thuỷ phát hiện đó là điện thoại của mình, liền nở nụ cười lịch sự với Bùi Quan Nhược.

Bùi Quan Nhược hiểu ý, biết điều quay lại ngồi xuống chiếc ghế đơn.

Mở điện thoại ra, Lâm Trĩ Thuỷ thấy tin nhắn đầu là do Ninh Trác Vũ gửi, hỏi cô đang ở đâu.

Còn tin nhắn sau đến từ Ninh Thương Vũ – người đã bị cô lạnh nhạt cả ngày hôm nay.

Không có chữ nào.

Chỉ là một tấm ảnh.

Nhưng chỉ một tấm ảnh ấy thôi cũng đủ khiến ánh mắt trong veo như pha lê của Lâm Trĩ Thuỷ sững lại, ngẩn ngơ. Nhịp thở khẽ ngừng, dán mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trong lòng bàn tay.

Ninh Thương Vũ đang ngồi tựa người vào chiếc ghế bọc da đen rộng lớn. lồng ng.ực săn chắc, từng đường nét cơ bắp rõ ràng hoàn toàn phơi bày trước ống kính. Vị trí ngay ***** – nơi hoàn mỹ không tì vết – đã bị xuyên qua bằng khuyên ngực kim cương ánh vàng sẫm. Dưới chân khuyên còn đọng lại hai giọt máu đỏ thẫm. Chỉ cần nhìn thế thôi, tác động thị giác đã như đánh mạnh vào tận tâm hồn.

Như thể đoán được thời điểm cô xem xong, Ninh Thương Vũ lại gửi thêm một dòng ngắn gọn: [Có về nhà không?]

Lâm Trĩ Thuỷ theo phản xạ lập tức tắt màn hình, sợ bị người khác trông thấy. Nhịp tim có phần hỗn loạn, mà trong đầu vẫn không ngừng hiện lên cảnh tượng vừa rồi.

Bùi Quan Nhược tinh ý, dường như nhận ra cô đang thất thần khá lâu, liền dịu dàng lên tiếng hỏi: “Trĩ Thuỷ? Có chuyện gì sao?”

Lâm Trĩ Thuỷ ngước mắt nhìn cô ấy, ngập ngừng trong vài giây.

Rõ ràng vừa nãy mới uống trà, cổ họng vốn vẫn ẩm ướt, thế mà chỉ vì một tin nhắn của Ninh Thương Vũ lại bất giác cảm thấy khô khốc lạ kỳ. Cô khẽ li.ếm môi, rồi khẽ nói: “Có chuyện thật, tôi vừa nhớ ra ở nhà còn một bức tranh đang chờ…”

Chân mày khẽ nhíu lại, cô suy nghĩ vài giây để lựa từ cho phù hợp, rồi chậm rãi buông ra hai chữ: “…thẩm định.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.