Bùi Quan Nhược ngồi bất động trên ghế sofa, ánh hoàng hôn rực rỡ đỏ rực ngay trước mắt, vừa thuần khiết vừa đẹp đẽ. Lâm Trĩ Thủy cũng đang ngồi ở phía đối diện cô, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô chăm chú ngắm nhìn vẻ đẹp gần ngay trong gang tấc ấy, như thể muốn khắc sâu khoảnh khắc này vào tận tâm trí qua đôi mắt mình.
Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá tan dòng suy nghĩ của cô.
Lâm Trĩ Thủy cũng bị tiếng chuông thu hút mà quay đầu nhìn sang, khẽ nghiêng đầu, biểu cảm không có gì đặc biệt thay đổi.
Bùi Quan Nhược mỉm cười dịu dàng, nói với cô: “Tôi đi nghe điện thoại một lát.”
Nói rồi cô đứng dậy, rời khỏi khu vực ghế sofa trong phòng khách, bước chậm rãi ra ban công yên tĩnh ngoài trời mới bấm nút nghe máy, chưa vội cất tiếng, đôi môi nhạt đã khẽ mím lại.
Một lúc sau, trong điện thoại truyền đến giọng nam trầm thấp, kìm nén nhưng đầy từ tính, mang theo mệnh lệnh: “Cô Ba nhà họ Bùi, đến chỗ tôi ngay.”
Bùi Quan Nhược không nghe theo, giọng cô rất nhẹ: “Thật sự xin lỗi, tối nay tôi có việc quan trọng, để lúc khác đi.”
“Rốt cuộc ở đây ai mới là tình nhân?”
Thấy đối phương dùng giọng điệu cứng rắn, Bùi Quan Nhược vẫn giữ thái độ mềm mỏng: “Là tôi, nhưng chẳng lẽ vì là tình nhân mà cả quyền từ chối cơ bản nhất cũng bị tước bỏ sao?”
“Lần trước ở triển lãm tranh cô cầu xin tôi giúp một tay, lúc đó cũng không thấy cô làm tình nhân mà đoan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-ngay-nho-mong-kim-hoa/2793709/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.