Lâm Trĩ Thủy mở to đôi mắt trong veo như thủy tinh, ngỡ ngàng đến mức như có làn sóng chực trào ra. Mấy giây sau, cô không dám tin mà đưa tay cởi bỏ chiếc quần tây màu đen ra, thứ gần như hòa lẫn vào màn đêm đặc quánh. Còn chồng bé nhỏ của cô lại lạnh lùng như vầng trăng lạnh treo lơ lửng giữa trời đêm.
“Anh…hạ thuốc làm nó chết rồi à?” Lâm Trĩ Thủy chỉ tay, đầu ngón tay hồng nhạt khẽ chạm như thể đang muốn đánh thức một loài mãnh thú nào đó, thế nhưng ánh mắt của Ninh Thương Vũ lại bình thản đến mức không gợn sóng, khiến gương mặt hoàn hảo càng thêm sắc sảo, mang theo một vẻ cấm dục khó tả.
Ngay sau đó, cô lại thẳng thắn chỉ tay vào bàn tay anh đang đặt lên phần eo mình, lần theo khớp xương rõ ràng đến đường gân mát lạnh: “Không cả về nhà, mà lịch trình sang Mỹ thì lại bảo mật kín như bưng…Ninh tổng, anh không phải đi công tác, mà là sang đó thử thuốc đúng không?”
Cô không ngốc, dù sao viện nghiên cứu của nhà họ Ninh đặt ở nước ngoài, những chi tiết nhỏ nhặt này ráp lại với nhau cũng đủ khiến người ta nghi ngờ mà suy đoán ra sự thật.
Vậy là thực sự đã nghiên cứu ra loại thuốc mới có thể ức chế nhu cầu si.nh lý mãnh liệt của anh?
“Ừ.” Ninh Thương Vũ vẫn điềm nhiên như cũ, cánh tay mạnh mẽ ôm ngang người cô, bước về phía phòng ngủ chính: “Thuốc mới có thể ức chế phản ứng s.inh lý trong vòng một tháng.”
Nghe anh xác nhận bằng giọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-ngay-nho-mong-kim-hoa/2793710/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.