Lâm Trĩ Thủy mở to đôi mắt trong veo như thủy tinh, ngỡ ngàng đến mức như có làn sóng chực trào ra. Mấy giây sau, cô không dám tin mà đưa tay cởi bỏ chiếc quần tây màu đen ra, thứ gần như hòa lẫn vào màn đêm đặc quánh. Còn chồng bé nhỏ của cô lại lạnh lùng như vầng trăng lạnh treo lơ lửng giữa trời đêm.
“Anh…hạ thuốc làm nó chết rồi à?” Lâm Trĩ Thủy chỉ tay, đầu ngón tay hồng nhạt khẽ chạm như thể đang muốn đánh thức một loài mãnh thú nào đó, thế nhưng ánh mắt của Ninh Thương Vũ lại bình thản đến mức không gợn sóng, khiến gương mặt hoàn hảo càng thêm sắc sảo, mang theo một vẻ cấm dục khó tả.
Ngay sau đó, cô lại thẳng thắn chỉ tay vào bàn tay anh đang đặt lên phần eo mình, lần theo khớp xương rõ ràng đến đường gân mát lạnh: “Không cả về nhà, mà lịch trình sang Mỹ thì lại bảo mật kín như bưng…Ninh tổng, anh không phải đi công tác, mà là sang đó thử thuốc đúng không?”
Cô không ngốc, dù sao viện nghiên cứu của nhà họ Ninh đặt ở nước ngoài, những chi tiết nhỏ nhặt này ráp lại với nhau cũng đủ khiến người ta nghi ngờ mà suy đoán ra sự thật.
Vậy là thực sự đã nghiên cứu ra loại thuốc mới có thể ức chế nhu cầu si.nh lý mãnh liệt của anh?
“Ừ.” Ninh Thương Vũ vẫn điềm nhiên như cũ, cánh tay mạnh mẽ ôm ngang người cô, bước về phía phòng ngủ chính: “Thuốc mới có thể ức chế phản ứng s.inh lý trong vòng một tháng.”
Nghe anh xác nhận bằng giọng nói bình thản, ánh mắt Lâm Trĩ Thủy thoáng hiện lên sự thấu hiểu. Dù sao Ninh Thương Vũ ngồi ở vị trí cao nhất trong gia tộc nhà họ Ninh, bất kỳ một thói quen hay cảm xúc, thậm chí là tình trạng sức khỏe nhỏ nhất của anh, cũng có thể ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người.
Vì vậy trong mắt người ngoài, Ninh Thương Vũ luôn là kiểu “lòng vua khó đoán”.
Mỗi lần thử thuốc hẳn đều là một cuộc đánh cược đầy bất định, việc nhà họ Ninh giữ kín mọi tin tức cũng là điều dễ hiểu. Nhưng đúng lúc đó, đầu óc Lâm Trĩ Thủy bỗng trở nên tỉnh táo một cách kỳ lạ, cô cũng nhận ra một điểm mấu chốt khác quan trọng hơn nhiều.
Ninh Thương Vũ đã thử thuốc thành công.
Cơ thể này hiện tại đã tạm thời loại bỏ được nhu cầu với cô.
Chỉ là chính cô, lại là người động lòng trước, kìm nén không nổi khao khát vẫn luôn âm ỉ trong lòng, mong muốn được hấp thụ nguồn sinh lực mãnh liệt và sống động ấy từ anh.
Chính điều này khiến khi lưng cô lún sâu vào chiếc đệm mềm mại và ấm áp, bản năng thôi thúc cô vươn tay ôm lấy bờ vai gần trong gang tấc, nhìn anh bằng ánh mắt vừa ấm ức vừa trách móc: “Thuốc này đúng là cũng coi như biết thương xót cái thân nhỏ bé đáng thương của em, không bị… sử dụng quá mức. Nhưng! Anh vừa về nhà đã làm thế này thế nọ với em, còn bản thân lại chẳng có phản ứng gì, thế là không công bằng!”
Ninh Thương Vũ bật cười, giọng trầm thấp vang lên như m.ơn trớn: “Sợ anh không thỏa mãn được em à?”
Lâm Trĩ Thủy tự dưng thấy căng thẳng, đầu ngón tay co lại theo phản xạ: “Nói gì vậy, em đâu có như anh suốt ngày nghĩ đến chuyện đó, tư tưởng em rất trong sáng đấy nhé!”
Thứ cô cần là kiểu thỏa mãn ở tầng sâu tinh thần, giống như một con thú nhỏ ngây ngô lần đầu khám phá thế giới bên ngoài, sau khi mệt lả vì sự tò mò và phấn khích, chỉ mong tìm được một bàn tay to lớn, ấm áp và đầy an toàn để nghỉ ngơi.
Cho nên, cô với danh nghĩa “Ninh phun nhân”, dù quần áo có hơi xộc xệch nhưng đầu óc thì vẫn trong sáng, chỉ chấp nhận mỗi “chồng nhỏ” phục vụ, nghiêm túc từ chối sự thay thế từ “ chồng lớn” đêm nay.
Sáng sớm tỉnh dậy.
Ánh nắng lốm đốm mà rực rỡ.
Rèm cửa sổ sát đất được hẹn giờ mở ra một cách chậm rãi và im lặng, ánh mặt trời len lỏi xuyên qua tán lá của cây tùng, chiếu vào căn phòng yên tĩnh.
Lâm Trĩ Thủy ngủ rất ngon, suốt đêm đều được bao bọc trong thứ nhiệt độ ấm áp không gì thay thế được, từ sau tấm lưng trắng như tuyết lan dần đến cảm giác từ ***** phập phồng nhè nhẹ, như chiếc đuôi mềm mại của mãnh thú, mang theo cảm giác chiếm hữu vô hình, ôm trọn cô vào lãnh địa của mình, bảo vệ kín kẽ không một kẽ hở.
Khi nhiệt độ trong phòng dần tăng lên.
Cô lơ mơ tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền bị gương mặt quyến rũ đến mê hồn của Ninh Thương Vũ làm cho choáng váng, ánh mắt nhanh chóng liếc xuống chiếc áo choàng ngủ bằng lụa đen đang mở rộng của anh, để lộ phần ngực và bụng rắn rỏi, tiếp đó là…
Ưm!
Chồng nhỏ vẫn đang ngoan ngoãn nằm im.
Lâm Trĩ Thủy với tư cách là một người vợ hiền lành và biết nghĩ, tất nhiên không thể làm ngơ trước sức khỏe của nó, sợ Ninh Thương Vũ ngủ không kỹ lại bị cảm lạnh, nên định đưa ngón tay trắng nõn ra để cột lại đai áo đang lỏng lẻo kia.
Chưa kịp chạm vào, đột nhiên vành tai cô như bị thiêu đốt, giọng nói khàn khàn vì mới tỉnh ngủ vang lên, mang theo hơi thở nóng rực: “Lâm Trĩ Thủy, nếu em chạm vào khiến thuốc mất tác dụng, đến lúc đó đừng có khóc thảm quá là được.”
Thuốc còn có thể mất tác dụng???
Lâm Trĩ Thủy còn chưa kịp giải thích cho hành động quan tâm quang minh chính đại của mình, tim vừa thẹn vừa luống cuống, toàn bộ sự chú ý đã bị câu nói của Ninh Thương Vũ cuốn lấy. Cô cau mày: “Sao có thể chứ. Em trông giống kiểu người dễ bị lừa lắm à?”
Ninh Thương Vũ đi công tác ba ngày mới về nhà, lần này không còn như thường lệ rời đi trước bảy giờ sáng, bàn tay anh nắm lấy cô chặt đến mức từng đường gân cũng rõ ràng hoàn hảo, từng nét vẽ ngang dọc cơ thể đều ngông nghênh mà kéo dài tới cực hạn.
Mà Lâm Trĩ Thủy sau khi nói xong còn chăm chú nhìn tay anh, hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm thực sự đang tới gần.
Mãi đến khi bàn tay có cơ xương cân đối cùng đường nét sắc sảo ấy rời khỏi eo cô.
Nhiệt độ rõ rệt cũng biến mất.
Ngay giây tiếp theo, hình phạt nặng nề giáng xuống, khiến tim Lâm Trĩ Thủy như bị siết chặt, run rẩy như một đóa hồng vừa trải qua bão giông, hai cánh hoa ngoài cùng bị táp mạnh đến tội nghiệp, lại càng thêm diễm lệ, ướt át đến rung động lòng người.
Dưới ánh nắng gay gắt, những giọt nước lóng lánh trên cánh hồng nhanh chóng rơi xuống, rồi lặng lẽ bốc hơi trên lớp đệm nhung đen.
Suốt sáu mươi giây.
Lâm Trĩ Thủy vừa ngơ ngác vừa bàng hoàng, đến mức không nói nổi nên lời, trên đời này sao lại có chuyện còn quá đáng hơn cả đánh vào mông cô như vậy chứ? Ấy vậy mà nó lại mang đến một trải nghiệm hoàn toàn mới về mặt cảm quan.
Đôi đồng tử đen nhánh của cô dần bị phủ một lớp ánh nước mờ mờ, nhìn mông lung vào khoảng không trước mắt một lúc lâu, mới chớp mắt chậm rãi, quay sang nhìn “thủ phạm” vừa rời giường kia.
Ninh Thương Vũ rút hai tờ giấy, ung dung lau sạch nước trong lòng bàn tay, thấy cô dáng vẻ đáng thương còn chưa hoàn hồn, chỉ biết ngơ ngác nhìn mình mãi không thôi, liền chậm rãi hỏi: “Thỏa mãn chưa?”
Cực kỳ thỏa mãn!
Cơ địa Lâm Trĩ Thủy quá yếu, không chịu nổi thêm chút thỏa mãn nào nữa… Cô chợt nhớ đến chuyện khi nãy, rồi lại hoảng hốt quay về hiện tại, khẽ li.ếm môi, nói: “Ninh Thương Vũ.”
“Ừm?”
“Anh không phải là chính nhân quân tử.”
Với người theo chủ nghĩa lợi ích như Ninh Thương Vũ, từ trước đến nay chưa từng mặn mà với cái danh “quân tử”. Lúc này, anh phối hợp đứng bên giường, ngón tay nhẹ nhàng gạt hàng mi dài của cô, hỏi: “Thế anh là gì?”
Lâm Trĩ Thủy cũng không nhắm mắt, cắn nhẹ môi dưới mấy giây, rồi thốt lên: “Anh là một bạo quân lạnh lùng, vô tình và độc đoán!”
–
Cô bắt đầu thấu hiểu phần nào nỗi khổ của những người làm em trai như Ninh Trác Vũ, chẳng trách dưới sự cai quản của Ninh Thương Vũ, ai nấy đều phát điên mà xưng là tiểu nô lệ.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ trong phòng tắm rồi xuống nhà ăn sáng, Lâm Trĩ Thủy đã lấy lại sự tỉnh táo. Cô ngồi ngay ngắn trên ghế, nhưng cố tình chọn chỗ cách xa anh, giữa hai người còn đặt một bình hoa men xanh khắc họa tiết trên bàn ăn như một tấm bình phong.
Nhưng sau khi nguôi giận, cô không quên việc chính.
Lâm Trĩ Thủy đẩy tờ bản vẽ thiết kế con cừu nhỏ về phía anh dọc theo mặt bàn, đầu ngón tay chạm nhẹ, cho anh cơ hội lựa chọn một lần nữa: “Giữa cái này với chiếc trâm Sư Tử, anh thích cái nào hơn?”
Ninh Thương Vũ liếc qua, thản nhiên đáp: “Không thích cái nào cả.”
Có chuyện vậy sao? Lâm Trĩ Thủy nhíu mày, vẻ mặt như muốn hỏi thay lời, ngẩn ra mấy giây rồi cắn răng nghiến lợi: “Con cừu nhỏ dễ thương thế này mà anh cũng không thích, thế thì thích cái gì?”
Đôi mắt màu hổ phách của Ninh Thương Vũ phản chiếu ánh nắng ngoài cửa sổ, trầm tĩnh như mang theo trọng lượng, đè nặng lên ngực cô. Dù chẳng nói một lời, ý tứ lại cực kỳ rõ ràng.
Bị ánh nhìn đó quét qua một cái, Lâm Trĩ Thủy cảm thấy phía trên đầu gối lại nhồn nhột, mơ hồ như có cảm giác lạ.
Hai cánh hoa vẫn đỏ bừng, run rẩy như muốn rơi.
Không khí chợt lặng đi trong chốc lát, Ninh Thương Vũ vẫn ung dung nhấp cà phê một cách vô cùng kiêu ngạo, còn Lâm Trĩ Thủy sau khi lặng lẽ suy nghĩ, quyết định đổi hướng: “Sắp tới là sinh nhật anh rồi mà? Em làm chiếc vòng này tặng anh, coi như quà mừng sinh nhật được không?”
Vừa dứt lời.
Ninh Thương Vũ có vẻ chẳng hứng thú gì với kiểu mừng sinh nhật như vậy, chỉ liếc cô một cái: “Tùy em.”
Hai chữ đó suýt chút nữa dập tắt hết nhiệt tình trong cô. Nhưng rồi cô chợt nghĩ, có lẽ khi còn nhỏ, Ninh Thương Vũ chưa từng được ai tổ chức sinh nhật đầy đủ lễ nghi, nên mới không mong đợi hay quan tâm gì.
Một lát sau, cô cẩn thận cất lại bản thiết kế.
Nhiệm vụ chế tác chiếc vòng hoàn hảo ấy, Lâm Trĩ Thủy nhất định không để Bùi Quan Nhược có cơ hội thể hiện ân cần. Cô không muốn món quà này thông qua tay người khác nên đã tìm đến Vạn Lộ, trả giá cao, yêu cầu bằng mọi giá phải hoàn thành trước sinh nhật của Ninh Thương Vũ.
Còn Bùi Quan Nhược, như thể có trái tim cũng linh thông, nhận ra thái độ của cô, nên cũng không hỏi han gì thêm về bản thiết kế nữa.
Đôi khi quan tâm quá mức…
Lại thành vượt quá ranh giới thân phận.
Nhưng sau đó Bùi Quan Nhược vẫn gửi tặng cô một bức tranh sơn dầu về hoàng hôn. Không còn là san hô hay đuôi cá nữa, mà là dáng ngồi nghiêng nghiêng của cô trên ghế sofa phòng khách, được ánh chiều vàng rực dịu dàng bao phủ, vừa thanh khiết lại vừa xinh đẹp.
Lâm Trĩ Thủy không có cảm xúc gì đặc biệt với bức tranh ấy.
Ngược lại, Ninh Thương Vũ tỏ ra khá hứng thú với tác phẩm mang tính nghệ thuật này, còn lên tiếng bảo quản gia treo nó trong thư phòng.
Bức tranh do Bùi Quan Nhược vẽ, mà anh lại treo ở nơi làm việc???
Làn da trắng mịn như sứ của Lâm Trĩ Thủy nhìn qua tưởng như không biểu lộ cảm xúc, nhưng thật ra trong lòng đã trải qua một trận yêu ghét mãnh liệt với Ninh Thương Vũ, đến mức ban đêm cũng không thèm để anh dỗ dành ru ngủ nữa.
Thậm chí cô còn hẹn sẵn đồng hồ báo thức, nửa đêm ép mình tỉnh dậy, rồi ghé sát vào tai anh, dùng giọng nhẹ nhàng mà kể lại một câu chuyện kinh dị đẫm máu của Ninh Thư Vũ.
“Anh có biết con chó đen ở đâu không?”
Chưa kịp để cô giả thần giả quỷ, Ninh Thương Vũ đã thản nhiên lên tiếng trong bóng tối: “Nếu em còn không ngoan ngoãn ngủ đi, chi bằng ngậm cái khác?”
Lâm Trĩ Thủy khẽ rùng mình, nhớ lại cảnh bị đánh đau đến thê thảm, tim bỗng thấy ngưa ngứa, đầu gối mảnh mai cũng vô thức cọ xát, rồi cô quay người nằm nghiêng, cố lấy lại trạng thái yên tĩnh.
Trước khi nhắm mắt, cô nghĩ, dù “chồng nhỏ” đã bị dược tính độc ác làm cho chết lâm sàng, nhưng ai bảo Ninh Thương Vũ còn đôi tay chứ? Quả thực vô cùng đáng sợ!
Thời gian trôi qua rất nhanh, trước ngày sinh nhật cung Sư Tử của Ninh Thương Vũ, Lâm Trĩ Thủy đã bí mật lên kế hoạch tỉ mỉ để tổ chức một buổi tiệc riêng dành cho hai người tại nhà.
Hoa tươi, quà tặng, bánh kem, bữa tối dưới ánh nến, mọi thứ đều do cô tự tay chuẩn bị với tất cả sự háo hức trong lòng.
Nào ngờ, sáng sớm hôm sau, khi cô còn đang mơ màng chưa tỉnh hẳn, Ninh Thương Vũ đã mặt không đổi sắc hôn cô tỉnh dậy, rồi dùng giọng điệu như ra thông báo: “Tối nay anh có một buổi tiệc xã giao, không thể về sớm được.”
Cơ thể mềm mại của Lâm Trĩ Thủy như phát ra tiếng còi báo động chói tai ngay tại chỗ, cô trợn to mắt hỏi: “Không sớm là mấy giờ?”
Ninh Thương Vũ buông cô ra, chậm rãi cài nút tay áo bằng những ngón tay dài, vẻ mặt thản nhiên như không liên quan: “Sau nửa đêm.”
“Không được.” Lâm Trĩ Thủy lập tức quỳ ngồi dậy, chiếc cổ nhỏ vẫn phải ngẩng lên mới nhìn thấy anh: “Sau nửa đêm mới về thì còn gọi gì là mừng sinh nhật nữa, muộn quá rồi!
“…”
“Có phải anh cho rằng sinh nhật là chuyện rất tầm thường? Chỉ cần dính đến công việc, dù chỉ là xã giao, cũng có thể thay thế nó?”
Miệng cô dù vừa bị anh hôn, đầu lưỡi vẫn còn tê tê, nhưng nói lý thì chẳng ai bằng: “Chuyện đó có thể thay thế được à?”
“Thiện Thiện, anh sẽ về với em sau nửa đêm.” Ninh Thương Vũ liếc nhìn đồng hồ, hôm nay có một diễn đàn hợp tác dự án vô cùng quan trọng mà anh bắt buộc phải đích thân có mặt, thư ký cùng mọi người vẫn đang đợi dưới lầu.
Lúc này, đối mặt với gương mặt chẳng hay biết gì của Lâm Trĩ Thủy, anh chỉ nhẹ giọng hỏi: “Được không?”
Lâm Trĩ Thủy mím môi, không đáp lại.
Chỉ đến lúc này, cô mới thật sự nhận ra rằng Ninh Thương Vũ vốn không để tâm đến sinh nhật, cũng chẳng màng chuyện quà tặng là chiếc huy hiệu sư tử, hay vòng cổ với thiết kế hình con cừu.
Anh là kẻ được trời ưu ái, muốn thứ gì, cần gì phải chờ đến ngày sinh nhật mới có sao?
Ngày 18 tháng 8 làm sao xứng để Ninh Thương Vũ dành riêng thời gian quý báu chỉ để tổ chức sinh nhật?
Anh chọn sinh ra vào ngày đó, đã là vinh hạnh cho ngày 18 tháng 8 rồi.
Ngay khi Ninh Thương Vũ bước ra khỏi nhà để tham dự diễn đàn thương mại, Lâm Trĩ Thủy cũng lập tức hẹn gặp Ninh Trác Vũ, chuẩn bị đến một chốn xa hoa trụy lạc để trút giận.
Dù sao thì chồng cũng chẳng về nhà, cô cũng không muốn mình trở thành người vợ nhà giàu buồn bã ngồi chờ trong cô độc.
Ninh Trác Vũ rất dễ hẹn, hai người nhất trí chọn một quán cao cấp có tầm nhìn tuyệt đẹp để vui chơi. Nơi tầng thượng đó có khu vực cực kỳ kín đáo, chỉ phục vụ những khách hàng cao cấp, không sợ bị người khác nhòm ngó hay làm phiền khi trò chuyện.
Khi chàng phục vụ trẻ trong bộ vest kèm nơ bướm đặt khay rượu và trái cây xuống rồi rời đi, Lâm Trĩ Thủy mới chậm rãi với tay lấy ly thủy tinh.
Ninh Trác Vũ buộc nửa mái tóc xoăn rối bời lại, bất chợt tựa người vào lưng ghế sofa mềm mại, nói: “Lần trước chẳng phải đã nhắc bóng gió với chị rồi sao, anh trai tôi không bao giờ tổ chức sinh nhật đâu.”
Lâm Trĩ Thủy nhìn cậu: “Ở nhà tôi, năm nào mẹ cũng lấy danh nghĩa của tôi để làm từ thiện thay cho quà sinh nhật. Năm nay, món quà sinh nhật của tôi không còn là một tờ giấy chứng nhận quyên góp nữa, mà là Ninh Thương Vũ.”
Ninh Trác Vũ hơi nhướng mày, như thể đang thầm hỏi: Còn có thể chơi thế này à?
“Cho nên tôi muốn đáp lại lễ.” Lâm Trĩ Thủy cũng muốn biến mình thành món quà sinh nhật tặng cho anh.
Nào ngờ Ninh Thương Vũ lại không nhận.
Ninh Trác Vũ cầm lấy một điếu xì gà từ bàn trà, không châm lửa, chỉ nghịch một lúc, đến khi Lâm Trĩ Thủy uống vài ngụm cocktail xinh đẹp với độ cồn rất nhẹ, bắt đầu cảm thấy thư giãn, cậu bất ngờ nhắc lại: “Nể mặt tình nghĩa đồng chí cách mạng, tôi nhắc chị thêm lần nữa, nếu tối nay không tổ chức sinh nhật này thì đừng có tổ chức bù.”
“Tại sao?”
Lâm Trĩ Thủy hỏi, nhưng Ninh Trác Vũ chỉ lướt qua, đổi chủ đề: “Hay là để tôi gọi mấy nam người mẫu có cơ bụng tám múi vừa nhảy vừa hát đến đây, giúp chị đổi tâm trạng?”
–
Sau khi kết thúc diễn đàn thương mại, Ninh Thương Vũ lại tham dự một buổi tiệc tối xã giao theo đúng lịch trình. Dù đi đến đâu, anh cũng như đang đứng giữa trung tâm vòng xoáy quyền lực, lời ít nhưng khí thế kiêu ngạo lại vô cùng nổi bật.
Tựa như hào quang lạnh lẽo nhưng rực rỡ chói mắt vây quanh, khiến mọi người đều cúi đầu quy phục.
Và tối nay, Ninh Thương Vũ rời khỏi buổi tiệc sớm hơn nửa tiếng, cũng lịch sự từ chối lời mời đổi địa điểm tụ họp của Tạ Thầm Ngạn.
Khi trở lại xe, anh nhắm mắt dưỡng thần, trái lại Hề Yến ngồi ghế phụ lại nơm nớp lo sợ, cẩn trọng đoán tâm ý cấp trên. Cậu lấy ra đồng hồ quả quýt, nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi cung kính báo lại: “Ninh Tổng, bên quản gia nói, phu nhân ra ngoài từ ban ngày đến giờ vẫn chưa về nhà.”
Tin này có nghĩa là, Ninh Thương Vũ hoàn toàn có thể về đến nhà trước nửa đêm.
Nhưng Lâm Trĩ Thủy lại không có ở đó.
Trong khoang xe sang trọng và xa hoa, bầu không khí dần trở nên tĩnh lặng. Hề Yến thậm chí còn cho rằng, giây tiếp theo có khi anh sẽ hỏi “Lâm Trĩ Thủy đang ở đâu…”
Thế nhưng cho đến khi tài xế vững vàng dừng xe trước nơi ở, Ninh Thương Vũ chỉ lặng lẽ xuống xe, vẻ mặt tuấn tú chẳng chút biến đổi.
Hề Yến vì quý trọng mạng sống nên dừng lại bên ngoài.
Chỗ ở riêng này đã có quản gia gánh vác áp lực vô hình đó, còn cậu, thân là một thư ký giỏi, cần biết cách phân chia công việc đúng lúc.
Trong khoảnh khắc ngẩn người ấy,
Bóng dáng Ninh Thương Vũ đã hoàn toàn khuất hẳn sau rừng bách cao vút. Màn đêm dày đặc khiến khung cảnh càng thêm tĩnh mịch, rõ ràng anh không vội vào nhà, mà ung dung bước đến chiếc ghế dài bên hồ nước tự nhiên rồi ngồi xuống.
Xung quanh ngoài bóng cây, ánh đèn và mặt hồ lấp lánh sóng ánh bạc, tất cả đều hóa thành sắc đen.
Nhiệt độ mặt đất trong đêm khuya cuối thu vốn đã rất thấp, một khi có gió thổi qua, thân thể cường tráng của Ninh Thương Vũ tưởng như lập tức lạnh đi, trở về với cái rét run rẩy của tuổi thơ.
“Thương Vũ, bố mẹ xin lỗi vì không kịp về chung vui sinh nhật với con.” Giọng trầm thấp của Ninh Sâm Khởi truyền đến rõ ràng từ đầu dây bên kia, “Con nhận được bánh sinh nhật và quà chưa?”
“Rồi ạ.”
“Con có thích không?”
“Không thích. Lần sau đừng tặng kẹo và truyện tranh thiếu nhi cho con nữa.” Đôi mày mắt Ninh Thương Vũ vẫn còn vương nét non nớt, nhưng trong ánh nhìn đã thấp thoáng vẻ kiêu ngạo đặc trưng của gia tộc này. “Sau nửa đêm, con đã bảy tuổi rồi.”
Bên kia bỗng vang lên một giọng dịu dàng, uể oải: “Đúng thế, tiểu Thương Vũ của chúng ta từ nhóc sáu tuổi giờ đã là người lớn bảy tuổi rồi.”
Bị trêu chọc như vậy, Ninh Sâm Khởi muốn ngăn lại thì đã quá muộn. Ngay sau đó, Ninh Thương Vũ thẳng thừng cúp máy.
Cậu đã quen với việc mỗi năm vào ngày sinh nhật, bố mẹ ruột đều không ở bên.
Vừa bước ra khỏi cửa phòng chính, đúng lúc ông quản gia già mang bánh kem đến. Chiếc xe đẩy tinh xảo được phủ vải nhung đỏ sẫm, còn có hoa tươi, cùng truyện tranh thiếu nhi buộc nơ bướm.
“Thiếu gia, sao cậu lại ra đây?” Ông quản gia mỉm cười hiền từ. “Muốn rủ các thiếu gia khác ăn bánh chung à?”
Ninh Thương Vũ: “Không ạ.”
Ông quản gia đã phục vụ trong nhà này mấy chục năm, rõ hơn ai hết lý do mỗi năm Ninh Sâm Khởi đều đưa Bạch Âm Kha xuất ngoại du ngoạn lại những nơi xưa, nguyên nhân rất lãng mạn.
Bởi vì vào đêm tình yêu kết tinh cũng là ngày Bạch Âm Kha giành được chiếc cúp cao quý nhất trong sự nghiệp biểu diễn âm nhạc của đời mình.
Bạch Âm Kha tin rằng đứa trẻ này là món quà mà trời cao ban cho. Sau khi sinh con, đến cả cái tên của Ninh Thương Vũ cũng được chọn từ tích nhạc nổi tiếng “Dẫn Thương Khắc Vũ, Tạp Dĩ Lưu Chỉ”, lấy chữ “Thương” trong đó.
Theo lẽ thường, họ Ninh là theo cha, đời này trong tộc, chữ “Vũ” là chữ thế hệ nên đáng lẽ đứng ở giữa, còn “Thương” phải là chữ thứ ba.
Thế nhưng Ninh Sâm Khởi lại là người đặt vợ lên hàng đầu, dùng quyền gia chủ sửa lại quy định gia tộc, dời chữ “Vũ” về cuối tên. Điều đó cũng khiến các thiếu gia đời này đều noi theo cách đặt tên của Ninh Thương Vũ.
Ngày 18 tháng 8.
Ngày kỷ niệm.
Đối với Ninh Thương Vũ mà nói, đây chỉ là một ngày bình thường, chẳng có gì đặc biệt. Đây không phải sinh nhật của anh, mà giống như một ngày để cha mẹ anh chứng kiến tình yêu vĩ đại của họ.
Và anh, từ trước đến nay, không hề thể hiện sự thất vọng, cũng không thể nào gần gũi hơn với tình cảm của cha mẹ.
Với lời đề nghị nhẹ nhàng từ quản gia, anh có thể cùng các em trai ăn bánh sinh nhật.
Ninh Thương Vũ từ chối.
Anh thể hiện sự lạnh lùng và xa cách không phù hợp với tuổi tác, thậm chí không để bánh vào nhà, lại đóng cửa phòng ngủ lại.
Mãi đến khi trời tối, rồi sáng mờ mờ, tiếng bước chân vội vã vang lên trong hành lang, cửa lại được gõ.
Vẫn là quản gia.
Giọng ông trở nên khàn khàn, kể lại rằng ông chủ và phu nhân trong lúc quay về Tứ Thành vào ban đêm đã gặp tai nạn, chiếc máy bay tư nhân rơi trên sông băng, cả hai đều thiệt mạng trong vụ tai nạn.
Một lúc lâu sau.
Quản gia không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào từ trong phòng, ông mới chậm rãi, cẩn thận mở cửa ra.
Trong căn phòng ánh sáng mờ ảo, Ninh Thương Vũ đứng gần giường, như một cây tùng non đứng thẳng, tươi xanh giữa đêm.
Ninh Sâm Khởi đã từng dạy anh rằng: Trên đời có rất nhiều loại ha.m m.uốn, như một hạt giống, sẽ mọc lên từ nơi tối tăm nhất trong lòng. Bố không hy vọng con sau này sẽ đầy ắt tham vọng quyền lực, Thương Vũ, con phải học cách kìm chế nó.
Bài học *****ên trong cuộc đời anh là kìm nén ha.m m.uốn tình cảm đối với bố mẹ.
Và bài học cuối cùng từ Ninh Sâm Khởi chính là lời từ biệt.
–
Vào ban đêm, Lâm Trĩ Thuỷ về đến căn biệt thự vào lúc 11 giờ rưỡi.
Ninh Trác Vũ mời một nhóm người mẫu nam bụng tám múi đến chơi cùng, chờ đến khi cả nhóm buông lỏng sự cảnh giác nhất, cô giả vờ tỏ ra dịu dàng gặng hỏi tài xế Tiểu Trác.
Nếu anh ta vẫn còn khéo léo nói mập mờ, thì hôm nay cô sẽ không ngần ngại mà kể hết chuyện cậu ta mời người mẫu nam cho Ninh Thương Vũ nghe.
Ninh Trác Vũ, sao có thể chịu nổi lời đe doạ này?
Ngay lập tức cậu ta cũng bật mí với cô, giọng đầy bí ẩn: “Bố mẹ anh tôi gặp tai nạn máy bay, chính là vào đêm họ vội về để tổ chức sinh nhật bù…mới xảy ra vụ tai nạn thảm thương ấy.”
Lâm Trĩ Thuỷ nghe đến đây, kinh ngạc không thể ngồi yên nữa.
Cô không muốn thay đổi tâm trạng nữa, rất hào phóng để lại nhóm người mẫu cho Ninh Trác Vũ thưởng thức, rồi quyết định rời đi ngay lập tức.
Khi về đến, toàn bộ tòa nhà đẹp đẽ chìm trong bóng tối, quản gia đứng ở góc khuất chỉ vào hướng hồ của cây tùng non.
Lâm Trĩ Thuỷ hơi thở dồn dập, ngừng lại vài giây, rồi đột nhiên dường như không còn vội vã nữa, bước chân nhẹ nhàng gần như không phát ra một tiếng động nào.
Khi cô tiến gần tới khu vực riêng tư này, nhìn thấy Ninh Thương Vũ ngồi một mình trên chiếc ghế. Dưới ánh trăng, bóng dáng cao lớn sắc nét của anh giống như một cây đinh cao không thể với tới, ngay cả những bóng cây bị gió lay cũng không có quyền rơi xuống chân anh.
Lâm Trĩ Thuỷ bỗng nhận ra, có lẽ cô còn gần gũi hơn cả những làn gió đêm hay bóng cây kia, và có quyền bước tới gần anh một chút.
Nhưng cuối cùng cô cũng không thể bước vào trái tim Ninh Thương Vũ.
Vì thế anh không mừng sinh nhật, cũng không nói cho cô biết sự thật về người thân của anh.
Trong suốt thời gian trước và sau khi kết hôn, Ninh Thương Vũ không hề cư xử ám muội hay bày tỏ tình cảm, hành động của anh chẳng qua chỉ là đối xử với cô như một sinh vật yếu đuối, giống như những loài động vật nhỏ bé dưới tầm bảo vệ của những kẻ đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn.
Nhưng không sao cả.
Lâm Trĩ Thuỷ dùng ánh mắt trong suốt như nước hồ nhìn vào bóng dáng cô độc của Ninh Thương Vũ, lòng nghĩ rằng, từ đầu đến cuối cuộc hôn nhân này, hai người cũng chỉ xuất phát từ lợi ích gia tộc, sau đó âm thầm lợi dụng nhau.
Cô bước ra thế giới bên ngoài, khao khát sự sống mãnh liệt của Ninh Thương Vũ, cũng đã nhận được rất nhiều từ anh.
Cũng như vậy, Ninh Thương Vũ vì bản năng từ gen của mình và sự ám ảnh với sự sạch sẽ chỉ tiếp nhận cô, chỉ coi cô là thân thể hoàn hảo không tì vết.
Dù cho giờ đây có thuốc mới, hiệu quả tốt đến mức có thể kiểm soát d.ục vọ.ng suốt một tháng.
Kể cả khi vậy, Lâm Trĩ Thuỷ cũng sẵn sàng ngụp lặn, giống như một động vật nhỏ tò mò trong thế giới của loài người, không biết sợ hãi mà khám phá.
Khi nghĩ đến đây, cô chớp mắt một cái, đột nhiên nhận ra, dưới ánh trăng im ắng, Ninh Thương Vũ đã nghe thấy từng bước chân nhẹ nhàng, anh nhận ra ai đó đang đến, rồi quay lại, ánh mắt hổ phách thâm sâu của anh đột ngột nhìn thẳng vào cô.
Lâm Trĩ Thuỷ cảm thấy linh hồn của mình như bị hút ra khỏi cơ thể thuần khiết này, rồi dần dần bám lấy anh, theo từng bước chân dừng lại ở một khoảng cách gần gũi đến lạ.
Trong mắt Ninh Thương Vũ chỉ còn sự thờ ơ, lạnh nhạt, chẳng có chút vui buồn.
Gương mặt bình tĩnh nhưng đầy thương cảm của Lâm Trĩ Thuỷ lại nở một nụ cười, như thể cô đang đưa trọn vẹn tình yêu chân thành nhất, nhẹ nhàng nói: “Ninh Thương Vũ, quà sinh nhật của em năm nay đã nhận rồi, nhưng em vẫn chưa ước điều gì…”
Ninh Thương Vũ hơi gật đầu: “Em muốn ước điều gì?”
“Em hy vọng từ nay về sau, mỗi ngày này anh đều hạnh phúc.” Lâm Trĩ Thuỷ cúi đầu nhẹ, ánh mắt ẩn chứa sự chân thành, như không có chút tạp niệm nào, theo lời nói của cô, tình cảm thật lòng lan tỏa ra, từ đó theo nốt ruồi đỏ chảy ra khắp không gian. “Em muốn dùng tất cả những điều ước của mình trong mỗi năm sinh nhật, để ước cho anh.”
Cô không tham lam, chỉ muốn Ninh Thương Vũ cảm thấy hạnh phúc vào ngày sinh nhật này, đó là tất cả điều cô mong mỏi.
Ninh Thương Vũ, nhờ vào những lời chân thành từ cô tối nay, hiếm khi cảm thấy mình như được bao bọc trong chiếc chăn mềm mại của buổi sáng thu, như trở thành thứ gì đó mong manh, dễ vỡ.
Một lúc lâu sau, anh mới mỉm cười, nở nụ cười *****ên trong ngày, đôi mắt sắc bén, lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
Lâm Trĩ Thuỷ chủ động ngồi xuống, im lặng ở lại bên anh, trong khu vực cây tùng non này, cùng anh một lúc.
Rồi từ từ, cô đưa tay ra, bỗng dưng gần lại ôm anh, cằm tựa lên vai anh, ánh mắt nhìn những ánh sao lấp lánh, như đom đóm bao quanh lấy hai người, cảm giác lúc này, tình yêu không thể ngăn lại, nó kéo dài hơn cả bầu trời đêm rộng lớn.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Trĩ Thuỷ nhà chúng ta là đại mĩ nhân có lòng dạ của Quan Thế Âm Bồ Tát phổ độ chúng sinh, cao thủ thuần phục sư tử, nhà kiểm định “Ninh siêu to”, cũng là chú cứ non ngây thơ, nhưng thực ra rất háo sắc…Vì vậy trong thế giới quan của bộ truyện này, tâm thế của cô vững chắc đến mức không ai bì được, không ngược chút nào !!!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.