“Vẫn muốn đấy chứ, em sẽ trả công hậu hĩnh. Có thể đặt một người mẫu nam nhà họ Ninh chơi thử không?”
Lâm Trĩ Thuỷ tỏ ra ngây thơ trong sáng, nhưng trong lòng lại nghĩ: Ninh Thương Vũ đã về nhà từ sớm, đường đường là người nắm quyền chính của dòng họ mà lại để không, thật quá lãng phí!
Cùng lúc đó, cô đã không kìm được mà đưa tay chạm vào chiếc áo vest lụa đen của Ninh Thương Vũ, men theo những đường nét mạnh mẽ và sắc sảo, như thể đang khám phá một kho báu khổng lồ. Vùng cơ bụng dưới lớp sơ mi mỏng, dù không chạm trực tiếp, vẫn khiến cô có thể tưởng tượng và thưởng thức hồi lâu.
Ánh hoàng hôn từ cửa kính sát đất rọi vào, phủ lên đầu ngón tay trắng mịn của cô một lớp ánh vàng dịu nhẹ. Cô đột ngột siết nhẹ, tạo ra một cảm giác mềm mại pha chút áp lực: “Cho em chơi thử nhé?”
“Anh sợ em chơi không hiểu.” Ninh Thương Vũ cao lớn đứng đó, lời vừa dứt, cánh tay đã vững chãi ôm trọn lấy eo cô, nhấc bổng lên. Trong chớp mắt, góc nhìn dưới hàng mi Lâm Trĩ Thuỷ đã thay đổi, cô ngạc nhiên đến mức gương mặt hiện rõ vẻ sửng sốt, chưa bao giờ bị bế cao như vậy… cũng thấy vô cùng mới mẻ.
Đầu gối cô lúc này gần như tựa lên ngực anh, rõ ràng cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ và ổn định nơi *****.
Mà Ninh Thương Vũ thì lại đứng quay lưng về phía hoàng hôn ngoài cửa sổ. Lâm Trĩ Thuỷ lưu luyến nhìn anh rất lâu dưới ánh sáng dịu dàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-ngay-nho-mong-kim-hoa/2793712/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.