Ninh Thương Vũ rời khỏi phòng bao. Lâm Trĩ Thủy vẫn nghiêng người nằm trên chiếc sofa hình cung màu nâu sẫm, đầu gối trắng mịn giao nhau dưới lớp váy ren thêu chỉ bạc, yên tĩnh cảm nhận tần suất rung động của đôi cánh bướm.
Cho đến khi một đợt rung khác truyền đến, là tiếng điện thoại đặt trên bàn trà vang lên.
Lâm Trĩ Thủy hiểu ngay, chắc hẳn Bùi Quan Nhược đã nhận được vị trí cô gửi nên nhanh chóng tìm được đến hội sở.
Cô cầm lấy điện thoại bằng tay phải, gửi số phòng bao trên tầng cao nhất rồi lập tức rời khỏi sofa, căn đúng thời gian, lặng lẽ trái lệnh mà đi vào nhà vệ sinh, tháo con bướm nhỏ bị cơn mưa phùn kia làm ướt ra khỏi người.
Lâm Trĩ Thủy vận dụng đúng những gì mình từng học, cũng bắt đầu biết cách đơn phương ngắt kết nối giữa phản ứng cơ thể sau cao trào và ham m.uốn với dữ liệu hoàn chỉnh mà Ninh Thương Vũ có thể dùng công nghệ mới nắm bắt mọi phản ứng chân thực của cô.
Không thể để anh lúc nào cũng chiếm thế thượng phong được!
Cô rửa sạch tay rồi đi ra, chưa được bao lâu thì hành lang bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân.
Bùi Quan Nhược đã đi thang máy lên, nhẹ nhàng gõ cửa. Sau khi nghe thấy một tiếng “mời vào”, cô liền đẩy cánh cửa phòng bao màu champagne sang trọng trước mặt.
Vừa bước vào đã thấy Lâm Trĩ Thủy đang ngồi trên sofa. Ngoài khung cửa kính là cảnh đêm phồn hoa nối thành dải ngân hà rực rỡ, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn sàn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-ngay-nho-mong-kim-hoa/2793713/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.