Mưa như trút nước bất ngờ đổ ập xuống người Ninh Thương Vũ.
Anh cởi áo vest, khoác lên cơ thể nhỏ nhắn mảnh mai đang đứng cách mình chỉ một bước chân của Lâm Trĩ Thủy, bao bọc lấy cô một cách kín đáo. Sau đó, anh mang giày da đen, từng bước giẫm lên nền đất lạnh lẽo, giữa hàng loạt người anh em cùng thế hệ trong gia tộc – những kẻ chỉ biết lặng lẽ lùi bước, tránh khỏi khí thế sắc lạnh của anh – thản nhiên rời khỏi sân viện.
Lâm Trĩ Thủy đứng sững tại chỗ, đôi mắt dõi theo bóng dáng cao lớn, thẳng tắp của anh dần biến mất nơi cửa ra vào. Khoảnh khắc đó, cô nén lại cơn xúc động dâng trào trong lòng. Cô hiểu, Ninh Thương Vũ mạnh mẽ đến mức có thể hoàn toàn kiểm soát cảm xúc, không cần bất kỳ ai phải cẩn trọng mà an ủi.
Ngay sau đó, cô cũng không đứng giữa màn mưa lâu nữa, chậm rãi bước vào bên trong gian chính đường trang nghiêm cổ kính.
Phía trước.
Là chiếc ghế thái sư bằng gỗ tử đàn biểu trưng cho vị trí người nắm quyền. Tựa lưng ghế gắn ngọc Hán Bạch, bốn bên chạm trổ hoa văn mây lửa tinh xảo, đặt cao đến mức khiến người ta phải e dè, như thể chính là hiện thân của chủ nhân ngôi nhà này.
Lâm Trĩ Thủy khoác áo vest của Ninh Thương Vũ, lặng lẽ ngồi xuống ghế.
Dáng ngồi của cô như thể từ trên mây cao nhìn xuống từng người đàn ông ở đây, tất cả đều mang khí chất đặc trưng của nhà họ Ninh, diện mạo tuấn tú, cốt cách sắc sảo. Thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-ngay-nho-mong-kim-hoa/2793716/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.