Mưa như trút nước bất ngờ đổ ập xuống người Ninh Thương Vũ.
Anh cởi áo vest, khoác lên cơ thể nhỏ nhắn mảnh mai đang đứng cách mình chỉ một bước chân của Lâm Trĩ Thủy, bao bọc lấy cô một cách kín đáo. Sau đó, anh mang giày da đen, từng bước giẫm lên nền đất lạnh lẽo, giữa hàng loạt người anh em cùng thế hệ trong gia tộc – những kẻ chỉ biết lặng lẽ lùi bước, tránh khỏi khí thế sắc lạnh của anh – thản nhiên rời khỏi sân viện.
Lâm Trĩ Thủy đứng sững tại chỗ, đôi mắt dõi theo bóng dáng cao lớn, thẳng tắp của anh dần biến mất nơi cửa ra vào. Khoảnh khắc đó, cô nén lại cơn xúc động dâng trào trong lòng. Cô hiểu, Ninh Thương Vũ mạnh mẽ đến mức có thể hoàn toàn kiểm soát cảm xúc, không cần bất kỳ ai phải cẩn trọng mà an ủi.
Ngay sau đó, cô cũng không đứng giữa màn mưa lâu nữa, chậm rãi bước vào bên trong gian chính đường trang nghiêm cổ kính.
Phía trước.
Là chiếc ghế thái sư bằng gỗ tử đàn biểu trưng cho vị trí người nắm quyền. Tựa lưng ghế gắn ngọc Hán Bạch, bốn bên chạm trổ hoa văn mây lửa tinh xảo, đặt cao đến mức khiến người ta phải e dè, như thể chính là hiện thân của chủ nhân ngôi nhà này.
Lâm Trĩ Thủy khoác áo vest của Ninh Thương Vũ, lặng lẽ ngồi xuống ghế.
Dáng ngồi của cô như thể từ trên mây cao nhìn xuống từng người đàn ông ở đây, tất cả đều mang khí chất đặc trưng của nhà họ Ninh, diện mạo tuấn tú, cốt cách sắc sảo. Thế nhưng, đồng thời, cô cũng đang hứng chịu ánh mắt đổ dồn từ bốn phía, có sự dò xét, có vẻ bất an, tất cả đều im lặng trong một sự mặc định, như thể cô đang bị bao vây giữa một đàn sư tử kiêu hãnh.
Đôi mắt trong veo của Lâm Trĩ Thủy không gợn sóng. Cô chuyển ánh nhìn sang Ninh Trác Vũ đang đứng cạnh bình phong, giọng nói bình tĩnh như đang ra lệnh cho một việc hiển nhiên: “Trác Vũ, đưa cậu ấy đi xử lý vết thương.”
Ninh Trác Vũ nghiêm giọng đáp: “Vâng.”
Ninh Duy Vũ như một con thú mất sạch tôn nghiêm trong quy luật sinh tồn, trọng thương ngã quỵ trên chính mảnh đất đã từng nuôi dưỡng mình, khoảnh khắc anh ta thốt ra hai chữ “con riêng”, cũng là lúc thân thể hoàn toàn bị đánh gục.
Cơn mưa như trút hôm nay, chính là bản sao của trận mưa năm xưa, ngày gia tộc họ Ninh tìm thấy anh ta trong tòa nhà hoang phế chưa xây xong, vào hai mươi năm trước.
Ninh Trác Vũ bước đến, đứng trầm mặc mấy giây nhìn gương mặt tái nhợt cứng đờ cùng vết máu loang lổ của Ninh Duy Vũ, rồi bất ngờ cúi xuống, dứt khoát kéo mạnh anh ta dậy khỏi mặt đất.
Khi rời khỏi sân viện, vô thức quay đầu lại, đúng lúc một tia nắng vàng xuyên qua tầng mây dày, rọi thẳng vào chính giữa đại sảnh qua khung cửa khắc hoa.
Lâm Trĩ Thủy ngồi yên dưới ánh sáng ấy, vẫn tĩnh lặng trên bậc cao. Ống tay áo rộng màu đen phủ xuống làn da trắng muốt, trông cô như một pho tượng bạch ngọc từ bi và lạnh lùng.
Khiến người ta không dám nhìn thẳng, sợ rằng sẽ bị siêu độ.
*
Trong ngoài biệt phủ đều bị phong tỏa, trước khi Ninh Huy Chiếu tỉnh lại, toàn bộ con cháu đều bị giữ lại nghiêm ngặt.
Mà việc Ninh Duy Vũ có thể là con riêng của Ninh Khải Sâm lại như một tiếng sấm giữa trời quang, lan rộng gây chấn động đến tận những người được phép đặt chân vào vòng tròn trung tâm của gia tộc, từng người, từng người một, dần dần cũng bừng tỉnh hiểu ra.
Thì ra việc Ninh Duy Vũ được đưa về từ nhỏ, bề ngoài nói là con của người con thứ hai, do khi sinh yếu ớt lại bị thầy tướng chê mệnh cách không tốt nên tạm thời gửi nuôi bên ngoài vài năm. Sau đó, dù vẫn luôn xa cách với cha mẹ trên danh nghĩa, nhưng địa vị bên cạnh Ninh Huy Chiếu lại luôn cao chỉ sau một mình Ninh Thương Vũ, người thừa kế không thể lay chuyển do con trai cả sinh ra.
Thậm chí còn dã tâm đến mức mưu đoạt quyền lực.
Nếu thật sự là con trai thất lạc bên ngoài của Ninh Sâm Khởi…
Vậy mẹ ruột của anh ta là ai?
Câu hỏi này trong chớp mắt cũng trở thành một bí ẩn mới, bao trùm lên bầu không khí âm u trong biệt phủ.
Không ai trả lời. Ninh Duy Vũ, người đang ở giữa cơn xoáy “con riêng”, từ chối để bác sĩ gia đình xử lý vết thương, lái xe đến một khách sạn thuộc quyền sở hữu của mình. Trên đường đi, anh ta chỉ nhắn một dòng cho “Giải ngữ hoa*” trong danh bạ, rồi một mình lặng lẽ bước vào.
*Giải ngữ hoa: có nghĩa đen là “hoa biết nói”, nhưng thường được dùng để ví von với một người phụ nữ thông minh, khéo léo và hiểu ý người khác.
Tầng cao nhất, phòng Tổng thống.
Cô đã đến trước, hành động nhanh hơn một bước. Rèm đỏ sậm phía mặt trời kéo kín không để lọt một tia sáng, căn phòng chìm trong bóng tối như thể không còn phân biệt được ngày đêm.
Khi Ninh Duy Vũ bước vào, gương mặt bình tĩnh lạ thường, tay khóa trái cửa. Bộ vest xám đậm thấm đẫm máu bị anh ta ném mạnh lên ghế sofa, động tác mạnh bạo trái ngược hoàn toàn với phong thái nhã nhặn thường ngày như đang thưởng thức một món ăn tinh tế.
Tâm trạng u ám và bạo liệt trong ***** anh ta bùng nổ ngay lúc đó, đè người xuống giường, không *****, không nói một lời, bắt đầu ngay.
Suốt gần nửa tiếng đồng hồ, hai người không hề giao tiếp, chỉ mải miết lao vào nhau bằng bản năng nguyên thủy, cuồng nhiệt và không kiểm soát.
Dù thân thể quấn lấy nhau, nhưng Ninh Duy Vũ lại không hề cảm nhận được nhịp tim của cô dành cho mình. Ngón tay đeo nhẫn bạc lạnh buốt đặt lên làn da trắng mềm nơi cổ cô, lướt qua động mạch xanh nhạt, sắc lạnh mang theo nguy hiểm: “Bùi Quan Nhược.”
Anh ta thì thầm: “Cô muốn nhẹ một chút à?”
Hơi thở Bùi Quan Nhược vốn dồn dập vì đau đớn liền khựng lại một khắc. Một giọt mồ hôi lấp lánh từ trán rơi xuống nệm, dường như rất đau, lại như tình nguyện dâng hiến bản thân để dung chứa cảm xúc nóng bỏng và dồn nén trong anh.
Bóng tối là nơi ẩn náu tuyệt vời, ít ra cũng giúp họ không phải nhìn rõ nhau.
Rất lâu sau, phần lý trí còn sót lại trong đầu Ninh Duy Vũ mới dần quay trở về. Anh ta chậm lại, cúi xuống hôn lên gương mặt ướt đẫm mồ hôi gần như trong suốt của cô, không chút ửng hồng, chỉ còn lại nước da tái xanh vì bị đè ép quá mạnh.
Bùi Quan Nhược không né tránh, cô biết rõ tâm trạng Ninh Duy Vũ hôm nay không thể nào tốt lên được, vì vậy, chỉ nhẹ nhàng áp sát vào anh, chậm rãi nâng tay, dịu dàng vuốt dọc theo đường viền quai hàm, tới tận vết thương nơi xương mày: “Sao toàn thân anh đầy vết thương thế này? Đã xảy ra chuyện gì à?”
Ngay khoảnh khắc đó, chính Ninh Duy Vũ cũng không phân rõ, là thân xác đang tham lam tìm đến hơi ấm, hay là những vết thương vô hình trong lòng đang được cô xoa dịu lần nữa. Anh ta như một con sư tử trẻ đang thu móng vuốt, rúc vào lòng cô, giọng nói khàn đặc, trầm trầm vọng ra từ sâu trong cổ họng:
“Tôi được ông nội tự mình đưa về, chính thức nhận tổ quy tông, bước qua cánh cổng nhà họ Ninh. Người *****ên anh gặp… là bố ruột mình, đang cùng Ninh Thương Vũ trồng cây ngoài sân.”
Khi Bùi Quan Nhược dốc hết mọi khả năng tiếp cận anh ta năm ấy, đã âm thầm điều tra kỹ lưỡng, biết anh có xuất thân bất minh, nhưng lại không tìm thấy bất kỳ manh mối nào, nhà họ Ninh che giấu quá sạch sẽ.
Giờ nghe anh nói, Bùi Quan Nhược nhẹ nhàng tiếp lời mà không để lộ biểu cảm: “Thì ra Ninh Thương Vũ có quan hệ gần gũi với nhà chú hai vậy sao?”
Ninh Duy Vũ cười lạnh: “Quan Nhược, tôi đang nói đến bố ruột của mình.”
Trong mắt Bùi Quan Nhược thoáng hiện lên vẻ ngỡ ngàng xen lẫn nghi hoặc, chẳng bao lâu sau, theo bản năng ôm lấy tấm lưng đã căng cứng suốt một thời gian dài của anh, cất giọng nói:
“Ninh Sâm Khởi là bố anh? Nhưng… người ta vẫn đồn ông ấy và vợ là Bạch Âm Kha vốn nổi tiếng là một đôi vợ chồng nồng thắm, chẳng lẽ có gì nhầm lẫn sao?”
“Không thể nào nhầm được.” Cơ thể đau âm ỉ của Ninh Duy Vũ cảm nhận rõ sự dịu dàng đầy dâng hiến từ Bùi Quan Nhược, anh nặng nề đáp: “Từ khi tôi biết nói, mẹ đã dạy tôi gọi tên Ninh Sâm Khởi. Về sau, ngày nào bà cũng dạy tôi viết tên ấy. Mẹ bảo tôi, khi lớn lên nhất định phải đi tìm người đàn ông ấy, người mang tên Ninh Sâm Khởi sẽ che chở cho tôi cả đời.”
Tuổi thơ của Ninh Duy Vũ là những năm tháng lênh đênh nơi khu ổ chuột đầy những ngõ ngách hiểm trở. Trong ký ức của anh, mẹ là người phụ nữ dịu dàng, xinh đẹp. Bà thường cúi mặt nhìn vào chiếc đồng hồ bỏ túi có in ảnh Ninh Sâm Khởi mà khóc. Chiếc đồng hồ màu vàng ấy khắc phù hiệu cổ của nhà họ Ninh, viên đá quý từng gắn trên mặt đồng hồ từ lâu đã bị người ta dùng dao cạy mất, để lại một vết trống.
Trong thế giới tàn khốc ấy, nơi chuột bọ lục lọi cắn xé khắp nơi, mẹ anh không thể sinh tồn, huống chi còn phải nuôi một đứa trẻ. Vì thế, bà thường xuyên bị áp lực đè nặng đến kiệt quệ, thân thể gầy mòn, chưa tới mấy năm đã tiều tụy chẳng còn hình dáng ban đầu.
Về sau…
Có lẽ mẹ đã mệt rồi, bà lựa chọn nằm xuống mãi mãi giữa dòng sông lạnh buốt phủ đầy băng tuyết.
Thứ mẹ để lại cho Ninh Duy Vũ ngoài chiếc đồng hồ kia, còn có một bức thư tuyệt mệnh.
Bà dặn anh, sau này nếu gặp được Ninh Sâm Khởi, phải thật lòng kính trọng ông, xem ông là cha, hãy an tâm nương tựa vào ông ấy. Đừng hận cái chết của bà, cũng đừng hận việc bà đã rời bỏ anh, càng không nên hận…
Tờ giấy nhỏ ấy, từng chữ đều đầy ắp thù hận, nhưng lại dặn anh… đừng hận.
Ninh Duy Vũ từ nhỏ đã được mẹ dạy cho rất nhiều chữ, đặc biệt là cái tên “Ninh Sâm Khởi”… Vậy mà về sau, anh lại trở thành một đứa trẻ mồ côi lang thang.
Cho đến khi anh theo chân một con mèo mẹ hoang đến trú tạm trong một tòa nhà dang dở đã sụp nát, cuộn tròn cùng mấy con mèo con sơ sinh ở góc tường, chờ con mèo mẹ thông minh kia tha về vài mẩu thức ăn để lấp đầy cái bụng đói meo.
Anh ôm chặt chiếc đồng hồ và bức thư tuyệt mệnh ấy, chờ rất lâu, vẫn không chờ được “người cha” kia như anh hằng tưởng tượng sẽ như anh hùng mà đến cứu lấy mình.
Cuối cùng, khi trời đổ mưa lớn, mái nhà đổ sập, người xuất hiện lại là Ninh Huy Chiếu. Ông đưa tay ra, ấm áp và hiền từ như mặt trời giữa tiết thu, nắm lấy tay anh, đưa anh về nhà họ Ninh.
Chính ông đã trao cho anh một thân phận tại Ninh thị, đích thân dạy dỗ, dìu dắt anh. Nhưng suốt ngần ấy năm, Ninh Duy Vũ vẫn không quên lời mẹ từng nói.
“Là mẹ tôi đã đơn phương gửi gắm sai tình cảm.” Giọng anh trầm xuống, ký ức tối đen ùa về, cả người chìm vào u ám lạnh lẽo như một kẻ ngoài cuộc: “Ninh Sâm Khởi đã có vợ có con trong nhà họ Ninh, tình cha của ông ấy chỉ dành cho Ninh Thương Vũ, không hề có phần cho tôi.”
Bùi Quan Nhược khẽ đáp, giọng nhẹ như gió thoảng: “Có lẽ là ông trời đang bù đắp cho anh, ông nội Ninh rất coi trọng anh, còn cho anh mọi thứ.”
Nhắc đến điều này, Ninh Duy Vũ cụp mắt, ánh nhìn lặng lẽ trong bóng tối dừng lại nơi người con gái xinh đẹp đang ở bên cạnh. “Tôi xin ông nội dự án cảng Chu Long, bị ông từ chối.”
Ngón tay Bùi Quan Nhược khựng lại trong giây lát, đầu óc cũng nhanh chóng xoay chuyển theo câu nói ấy.
Giữa cô và Ninh Duy Vũ vốn có một thỏa thuận ngầm.
Trong vòng nửa năm, bề ngoài Bùi Quan Nhược phải ra vẻ nghe theo sắp đặt của nhà họ Bùi, làm “giải ngữ hoa” bên cạnh Ninh Thương Vũ, nhưng thực chất, cô đã âm thầm liên minh với Ninh Duy Vũ từ lâu.
Cô biết rõ giá trị của nhan sắc mình, cũng biết dù người đàn ông có kiêu ngạo đến đâu cũng không thoát khỏi bảy phần tình d.ục ba phần tình yêu.
Thế nên, cô đã tính toán rất kỹ, tạo ra một màn gặp gỡ đầy sắp đặt. Ngay từ lần *****ên trông thấy cô, Ninh Duy Vũ đã muốn lên giường với cô.
Bùi Quan Nhược chẳng hề che giấu, thẳng thắn trao cho anh cái quyền đó.
Hai người chính thức ký kết thỏa thuận… trên giường. Bùi Quan Nhược không đòi hỏi nhiều. Cô có năng lực, có tham vọng, sẵn sàng hợp tác hết mình giúp Ninh Duy Vũ đoạt được dự án cảng Chu Long, một dự án cực kỳ quan trọng với Ninh thị, và đồng thời từ anh, moi ra ít nhiều thông tin nửa thực nửa giả mang về nhà họ Bùi để qua mắt kiểm tra.
Nếu kế hoạch diễn ra suôn sẻ, Ninh Duy Vũ sẽ giành được dự án ấy, góp phần mở rộng bản đồ thương mại của nhà họ Ninh, đồng thời chiếm đoạt một phần quyền lực trong tay Ninh Thương Vũ, tiếp tục đối đầu, chia nhau nắm giữ nửa giang sơn.
Còn cô, sẽ nhờ thế lực của Ninh Duy Vũ, mang mẹ rời khỏi nhà họ Bùi, bắt đầu cuộc đời tự do mà cô hằng mơ ước.
Có thể sau này, khi Lâm Trĩ Thủy biết được sự thật, sẽ hoàn toàn thất vọng về cô, không còn tiếp tục dùng cô nữa.
Nhưng Bùi Quan Nhược không có lựa chọn nào khác, cô không muốn trở thành con rối bị nhà họ Bùi giật dây, bán rẻ linh hồn để phá hoại cuộc hôn nhân của Lâm Trĩ Thủy. Cô buộc phải né tránh Ninh Thương Vũ, chọn một kẻ khác trong số những người con trai họ Ninh, kẻ tham vọng và táo bạo nhất.
Thế nhưng giờ đây, nếu Ninh Duy Vũ không lấy được dự án đó, tất cả đều tan thành mây khói.
Tấm lưng dẻo dai của Bùi Quan Nhược cứng đờ hồi lâu, may mà khả năng che giấu cảm xúc của cô đã luyện thành bản năng, chỉ trong chớp mắt, lại khôi phục vẻ điềm tĩnh thường thấy. Đôi mắt hơi xếch mang theo nét quyến rũ như vờn gió: “Anh muốn nằm đây mãi để ngủ một giấc cho đã, hay là… muốn đổi chỗ?”
“Tôi thất bại rồi, cô còn muốn nữa không?”
Ánh mắt Ninh Duy Vũ vẫn chưa tan hết tơ máu. Thứ anh gọi là thất bại, không phải là lừa dối Bùi Quan Nhược, mà là vì đã mất kiểm soát giữa đám đông mà tự phơi bày thân phận con riêng, chỉ để níu kéo chút quan hệ huyết thống với Ninh Sâm Khởi. Thế nhưng Ninh Thương Vũ sao có thể chịu đựng được nỗi nhục kiểu trả đũa này? Hơn nữa còn khiến Ninh Huy Chiếu tức giận đến phát bệnh, bao nhiêu lỗi lầm chất chồng lên nhau.
Từ giờ trở đi, trong vòng tròn cốt lõi của nhà họ Ninh, e rằng sẽ không còn chỗ cho một đứa con riêng như anh tồn tại.
Ánh mắt Bùi Quan Nhược chạm phải tia sáng u ám và hơi thở đẫm mùi máu trong đôi đồng tử của Ninh Duy Vũ, tựa như cả bóng tối cùng tràn đến, nhấn chìm cô từ đầu đến chân trong một cảm giác ngập tràn và rã rời.
Không cho thì sao chứ?
Bùi Quan Nhược đâu chỉ là không muốn cho, thậm chí còn muốn tát cho anh ta một cái.
Một thân phận cô nhi bi thương dễ dàng khơi gợi lòng thương hại đến thế, mẹ ruột tự vẫn để đổi lấy việc quay lại gia tộc cho anh ta, nhưng cả đời chưa từng nhận được chút tình cha nào. Chẳng trách Ninh Huy Chiếu lại muốn bù đắp cho nỗi đau in hằn từ thời thơ ấu ấy.
Thế nhưng, chỉ để thỏa mãn cơn trả đũa nhất thời, lại lấy đó để chọc giận người có địa vị cao như Ninh Thương Vũ?
Bùi Quan Nhược, vì là con riêng nên từ nhỏ đã học cách mềm mỏng, dùng tình cảm để lấy lòng. Giờ đây, Ninh Duy Vũ đã không còn giá trị lợi dụng, chi bằng coi như một lần chia tay trong đam mê thể xác. Nghĩ thì là vậy, nhưng môi cô lại dịu dàng đến mức như rót mật: “Hôm nay chúng ta không bàn đến lợi ích, chỉ nói về chuyện này thôi…”
Ngón tay cô nhẹ nhàng điểm lên ngực áo sơ mi đẫm máu, nơi vừa được cởi hai nút đầu, hành động tưởng chừng dịu dàng ấy như có một luồng sinh khí len lỏi vào tim anh:
“Xin hãy để tôi gánh lấy mọi đau đớn thay anh.”
“Duy Vũ.”
“Duy Vũ…”
–
Ninh Huy Chiếu từ cơn mê mệt đau đầu như búa bổ chậm rãi tỉnh lại, cổ họng khản đặc. Đôi mắt đục ngầu mở ra nhìn về phía tấm màn giường buông lơi nơi đầu giường, nhưng không thấy rõ hình ảnh gì. Dường như vừa trải qua cả một kiếp luân hồi, bóng người đang ngồi trên ghế thoắt ẩn thoắt hiện, khi thì giống con trai cả Ninh Sâm Khởi, lại có lúc lại thấy giống hệt Ninh Duy Vũ.
Mãi đến khi ngọn đèn cây ánh vàng nơi góc phòng bỗng được bật sáng, ánh sáng lập tức làm rõ từng đường nét gương mặt tuấn tú của Ninh Thương Vũ, khiến những đường nét ấy càng thêm sắc sảo như được chạm khắc.
Ninh Huy Chiếu gối đầu nằm đó, nhìn chằm chằm suốt bốn, năm giây, như vừa nhận ra: “Thương Vũ à, ông hôn mê bao lâu rồi?”
Ninh Thương Vũ khẽ nâng bát thuốc đặt trên bàn trà bằng những ngón tay thon dài cứng cáp, giọng nói lạnh nhạt: “Gần nửa ngày. Ninh Duy Vũ bị cháu dạy cho một trận rồi rời khỏi biệt phủ, đến giờ vẫn chưa quay lại. Ông muốn gặp cậu ta không?”
Ninh Huy Chiếu im lặng một lúc, rồi nói: “Dự án cảng Chu Long, nhường cho thằng bé đi.”
“Ở nhà họ Ninh, người có năng lực thì làm chủ, không có chuyện dễ dàng nhường quyền và lợi ích cho ai cả.” Nét mặt lạnh lùng của Ninh Thương Vũ lộ rõ vẻ xa cách, đôi mắt hổ phách nhìn thẳng vào ông: “Đây là điều năm cháu mười tuổi, chính ông đã nói với cháu.”
Trí nhớ của Ninh Huy Chiếu rất tốt, quả thật ông vẫn nhớ rõ. Sau khi Ninh Sâm Khởi gặp nạn qua đời vì tai nạn máy bay, ông từng dao động, muốn để cả cháu trai trưởng mang gene di truyền hiếm gặp mắc chứng nghiện tình d.ục tránh xa vòng xoáy quyền lực, sống cuộc đời an nhàn sung túc.
Vì vậy, ông đã cố ý không dạy gì cho Ninh Thương Vũ. Ngay cả khi thằng bé từ nhỏ đã chẳng biết che giấu tham vọng và khí chất sắc bén của mình, không cam tâm làm kẻ bị người khác thao túng trong tương lai, ông vẫn từng nói ra câu đó: “Người có năng lực làm chủ.”
Không khí trong phòng chợt trầm mặc.
Khuôn mặt trắng xanh của Ninh Huy Chiếu, đối diện với người cháu trai luôn mạnh mẽ như Ninh Thương Vũ, lại mở lời: “Thằng bé muốn dự án cảng Chu Long, xem như một sự bù đắp, Thương Vũ, ông cho cháu cả nhà họ Ninh, còn dự án thì cho thằng bé. Sau này, hai anh em có tranh giành thế nào, chỉ cần không hại đến tính mạng nhau, ông sẽ không can thiệp.”
Anh em?
Biểu cảm của Ninh Thương Vũ không đổi: “Cậu ta là con riêng của Ninh Sâm Khởi ư?”
Ninh Huy Chiếu lại im lặng vài giây, trầm giọng nói: “Nếu bố cháu còn sống, cũng sẽ bảo vệ nó, Thương Vũ, ông đã có quá nhiều điều nuối tiếc cả đời này… Ninh Duy Vũ họ Ninh, đã được ghi vào gia phả, thì cả đời này chính là em trai cháu.”
Nói đến đây, trong mắt ông dường như có ánh lệ nóng rực, nhưng thoáng chốc đã bị ánh sáng trầm tối trong phòng xua đi, trở nên mơ hồ.
Ninh Thương Vũ đặt bát thuốc đã nguội trở lại bàn, hành động vừa nhẹ nhàng vừa lạnh lùng, giống hệt giọng anh: “Hóa ra ở nhà họ Ninh, con riêng lại được đãi ngộ cao thế? Ninh Sâm Khởi chết rồi, vẫn phải lấy cái chết để bảo vệ cậu ta, ông còn đích thân dạy cậu ta cách kinh doanh. Nếu năm đó không phải Lâm Trĩ Thủy mơ màng đến dự tiệc mừng thọ, giúp cháu một lần, thì ông ơi, đứa con chính thức như cháu đây còn chẳng được sống an nhàn yên ổn bằng cậu ta.”
Nét tàn nhẫn trên khuôn mày Ninh Thương Vũ càng hiện rõ, anh quay người định rời đi, thái độ cao ngạo vốn có, không muốn tốn thời gian đôi co nữa. Nhưng chính điều đó khiến Ninh Huy Chiếu gần như thổ huyết vì tức giận: “Thương Vũ, cháu định làm gì?”
“Đưa Ninh Duy Vũ về.”
Thân hình cao lớn thẳng tắp của Ninh Thương Vũ dừng lại trước bức bình phong vẽ sơn thuỷ. Ánh sáng chiếu ngược làm nổi bật bóng anh, khiến người ta có cảm giác như đang đối diện với mãnh thú nguy hiểm bậc nhất nơi rừng rậm. Anh nở một nụ cười nhạt, hỏi: “Đánh gãy chân, để cậu ta ở lại biệt phủ cả đời bầu bạn cùng ông, không phải tốt sao?”
“Thương Vũ!”
Trải qua một lần đi qua cửa tử, tinh thần Ninh Huy Chiếu như đã tán loạn khắp nơi, cơ thể cũng già đi thấy rõ. Ông chậm rãi, cuối cùng thốt lên: “Thằng bé không phải… không phải con riêng của Ninh Sâm Khởi.”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Cũng không phải con riêng của Ninh Huy Chiếu.
Chương sau sẽ tiết lộ bí mật.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.