🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ninh Huy Chiếu tựa lưng vào đầu giường, ánh mắt trầm lặng nhìn về phía Ninh Thương Vũ đang đứng trong vùng sáng mờ nhạt. Một khoảng lặng dài trôi qua, ông chỉ tay về phía ngăn kéo tủ điêu khắc hình rồng bằng gỗ mun khảm chỉ vàng ở bức tường phía Bắc, ra hiệu cho anh bước tới.

Ngăn kéo được khóa lại, Ninh Thương Vũ lấy chìa khóa ra mở. Bên trong, nơi quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời, có hai vật được cất giữ. Một là bộ giấy tờ khai sinh đã hoàn chỉnh, được niêm phong cẩn thận trong túi nhựa; vật còn lại là một chiếc đồng hồ quả quýt cũ kỹ.

Anh mở đồng hồ ra, kim giờ trên mặt số khắc huy hiệu gia tộc đã hỏng, ngừng lại vĩnh viễn ở thời điểm 12 giờ 01 phút đêm.

“Mẹ ruột của Duy Vũ, chính vào giờ đó, đã bị ông đuổi ra khỏi nhà.” Ninh Huy Chiếu nhớ lại chuyện cũ, dường như bên tai vẫn văng vẳng âm thanh tíc tắc rất khẽ của kim đồng hồ, hòa cùng tiếng mưa như trút và tiếng khóc đầy ai oán năm xưa.

Khi ấy, Đoạn Nghi Phinh còn chưa mang thai, cũng chưa mang họ Ninh, vẫn theo họ mẹ là họ Đoạn, từ nhỏ không danh không phận, được nuôi dưới danh nghĩa con của bác cả, lớn lên cùng với Ninh Sâm Khởi, được ăn ngon mặc đẹp, bầu bạn suốt quãng thời thơ ấu.

Ninh Huy Chiếu cả đời này từng có ba người vợ.

Người *****ên là mẹ của Ninh Sâm Khởi, mối tình sâu đậm khi ông còn trẻ, nhưng vì một cơn bệnh đột ngột mà qua đời sớm, âm dương đôi ngả.

Người thứ hai là kết quả của một cuộc hôn nhân vì lợi ích gia tộc, không có tình cảm. Sau khi hợp tác làm ăn kết thúc, hai bên cùng đăng báo công khai ly hôn.

Cũng chính vào khoảng thời gian đó, ông gặp mẹ của Đoạn Nghi Phinh, một cô gái bán hoa trong con hẻm nhỏ miền Giang Nam. Gương mặt cô ấy giống với người vợ đầu đã mất của ông đến lạ kỳ, ngay cả tính cách, giọng nói cũng giống đến ngỡ ngàng.

Ninh Huy Chiếu không đưa cô về nhà lớn, mà bí mật nuôi dưỡng ở một biệt viện khác.

Một năm sau, vì lợi ích gia tộc, ông lại chuẩn bị kết hôn với tiểu thư danh môn xứng đôi vừa lứa. Chờ đến khi Đoạn Nghi Phinh ra đời, ông mới đưa người phụ nữ bán hoa giống vợ cũ đi thật xa.

Với người vợ thứ ba, người từng được khen là mẫu phụ nữ đức hạnh, ông dành đủ sự thể diện và kính trọng, chưa bao giờ công khai nhận Đoạn Nghi Phinh là con ruột, chỉ để cô mang danh cháu gái, âm thầm nuôi dưỡng ở nhà.

Không rõ có phải nhờ được nuôi dạy kỹ càng trong nhà hay không, mà khi lớn lên, diện mạo và phong thái của Đoạn Nghi Phinh càng giống người vợ *****ên xuất thân từ gia đình nho học của ông.

Vì vậy, Ninh Huy Chiếu trong thâm tâm rất cưng chiều cô, ban cho cô vô số châu báu, để cô sống vô lo trong tòa tháp ngà nguy nga như hoàng cung, thậm chí còn chọn sẵn cho cô một mối hôn sự môn đăng hộ đối.

Nhưng tất cả những điều ấy, Đoạn Nghi Phinh đều vứt bỏ, chỉ vì một người đàn ông thân phận thấp kém mà cô đã yêu đến không lối thoát.

Mưa lớn ngoài nhà cổ, trong lòng cô cũng như đang khóc trong mưa. Cô quỳ rạp trên nền đất, tóc tai rối bời, nghẹn ngào van xin: “Bố ơi, con không sai… con chỉ muốn theo đuổi tình yêu của mình, con không sai… Không, con sai rồi, bố, xin bố tha cho con một lần.”

Ninh Huy Chiếu ngồi ở ghế chủ vị, ánh đèn sáng rực hắt lên gương mặt ông, không còn chút ôn hòa yêu thương nào ngày thường, thay vào đó là sự lạnh lùng và uy nghiêm đến cùng cực.

Đoạn Nghi Phinh nước mắt không ngừng tuôn rơi: “Con không cố ý, nhát dao đó… con nhằm vào chân anh Trịnh Thần, con không biết sao lại trúng vào chỗ đó…”

“Trịnh Thần là vị hôn phu danh nghĩa của con, cũng là con trai độc nhất của nhà họ Trịnh.” Giọng Ninh Huy Chiếu mang theo sự uy nghi và thất vọng, trầm xuống: “Con trốn nhà đi theo người khác, làm mất mặt nhà họ Trịnh, giờ lại khiến họ tuyệt hậu, con bảo ta tha thứ sao được?”

Đoạn Nghi Phinh quỳ gối quá lâu, đầu gối tê cứng, toàn thân lạnh run, muốn như khi còn bé mà ôm lấy ống quần Ninh Huy Chiếu, nhưng lại thấy sợ hãi không dám tiến tới.

Không khí dần trở nên đặc quánh, tiếng mưa ngoài trời xối xả như muốn phá tan màn đêm đen lạnh lẽo này.

Cho đến khi thân hình cao lớn của Ninh Sâm Khởi xuất hiện, ông đưa chiếc áo khoác dạ đen cho thư ký đi cùng, bảo họ đứng đợi ngoài cửa, rồi bước chậm rãi vào trong sảnh lớn rực sáng, đỡ lấy Đoạn Nghi Phinh đang vô cùng thảm hại lên: “Thôi nào, đã nhận sai với bố rồi, về phòng ngủ một giấc cho ngon.”

Đoạn Nghi Phinh nhìn thấy ông, nước mắt tuôn như suối: “Anh… anh hai…”

Ninh Huy Chiếu trầm giọng hỏi: “Bên nhà họ Trịnh giờ tình hình thế nào?”

“Trịnh Thần không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng gần như không còn khả năng sinh con.” Ninh Sâm Khởi vừa từ nhà họ Trịnh trở về, thần sắc trầm tĩnh: “Chuyện đã xảy ra, nhà họ Trịnh không cần bồi thường từ nhà ta, chỉ yêu cầu Nghi Phinh thực hiện hôn ước, phải gả đi danh chính ngôn thuận.”

Đoạn Nghi Phinh sững người.

Ninh Huy Chiếu trầm ngâm nói: “Nếu không kết thân thì sau này sẽ thành thù. Chuyện này vốn là nhà họ Ninh ta không phải, dù sao cũng không nên đoạn tuyệt hậu duệ người ta…”

Giờ đây Trịnh Thần thân thể tàn tật, tương lai không thể cưới được tiểu thư danh giá nào khác.

Nhà họ Trịnh vẫn muốn cưới Đoạn Nghi Phinh, bề ngoài xem ra quả là cách giải quyết tốt nhất.

Nhưng Đoạn Nghi Phinh vẫn không chấp nhận, đôi tay trắng bệch run rẩy nắm chặt lấy vạt áo vest của Ninh Sâm Khởi, không ngừng run lên: “Anh hai, em không yêu anh ta… Em đã yêu người khác rồi. Nếu em thật sự lấy Trịnh Thần, cả đời này em sẽ không còn tự do nữa, em sẽ bị giam cầm trong cái nhà họ Trịnh lạnh lẽo ấy, em sẽ chết mất…”

Những lời đau đớn này chẳng khác gì chọc giận Ninh Huy Chiếu đang ngồi chủ vị: “Chỉ vì một kẻ không có tên tuổi ngoài kia mà không chịu gả, thì nhà họ Ninh cũng không giữ con được nữa!”

Đoạn Nghi Phinh kiên quyết lắc đầu: “Con thà không làm con gái nhà họ Ninh, cũng không lấy người mình không yêu!”

Ninh Huy Chiếu tức giận đến mức bật cười: “Được lắm!”

Ông cầm chiếc đồng hồ quả quýt trên bàn trà ném thẳng xuống chân Đoạn Nghi Phinh. Mặt kính vỡ tan, từng mảnh bắn tung tóe, giống như tình cha con bao năm bị xé toạc, kim giờ gãy lìa mãi mãi dừng lại ở thời khắc 12 giờ 01 phút đêm khuya.

Ninh Huy Chiếu đuổi Đoạn Nghi Phinh ra khỏi nhà.

Mưa ngoài trời mịt mù tăm tối, Ninh Sâm Khởi đích thân đưa cô rời đi, sắp xếp xe cộ cho cô lên đường ngay trong đêm, đồng thời để lại một khoản tiền khổng lồ giúp cô yên ổn sinh sống bên ngoài. Ông đứng thẳng giữa gió mưa, dáng người cao lớn vững chãi như cây cổ thụ, trầm mặc một lúc mới nói: “Từ đêm nay, tình nghĩa anh em của chúng ta chấm dứt. Nghi Phinh, nhà họ Ninh cho em tự do, nhưng cũng cần một lời giải thích với nhà họ Trịnh.”

Từ nay về sau, nhà họ Ninh, thậm chí cả dòng tộc, sẽ không còn che chở cho cô nữa.

Nước mắt dâng đầy, Nghi Phinh siết chặt lấy vạt áo lạnh lẽo của Ninh Sâm Khởi: “Em biết, với cương vị là người nắm quyền trong gia tộc, anh cả đã đối xử với em quá tốt rồi. Là em sai… nhưng có thể cho em giữ lại một thứ gì đó, để sau này còn có cái mà hoài niệm…”

Ninh Sâm Khởi lấy từ lớp lót trong áo vest ra một chiếc đồng hồ quả quýt đính huy hiệu gia tộc bằng hồng ngọc. Tất cả con cháu nhà họ Ninh đời này, đều noi theo Ninh Huy Chiếu, mang theo bên người vật này như một thói quen.

Nghi Phinh đón lấy, khép chặt lại trong lòng bàn tay.

Cô sẽ đặt ảnh của anh cả vào trong chiếc đồng hồ này, ngày đêm không rời, như thể vẫn tiếp nối được chút tình nghĩa anh em còn sót lại.

Sau đó, cánh cửa xe được Ninh Sâm Khởi nhẹ nhàng đóng lại. Nghi Phinh vẫn ngồi trong khoang xe, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Cô đã đánh cược tất cả, từ bỏ thân phận cao quý, lựa chọn người đàn ông mà cả cuộc đời này đã khiến cô thua trắng. Cho đến khi qua lớp kính xe, bóng dáng căn biệt thự cũ kỹ gắn bó suốt hai mươi năm dần mờ trong màn mưa, bầu trời đen kịt phía trên vẫn không một tia sáng.

Hồi ức dần lắng xuống.

Đôi mắt đục ngầu của Ninh Huy Chiếu ứa lệ: “Nghi Phinh cầm theo số tiền mà bố con để đưa, bỏ trốn với người đàn ông ấy đến một thành phố nhỏ có phong cảnh hữu tình để sinh sống. Ban đầu, cuộc hôn nhân cũng tạm xem là hạnh phúc, nhưng đến khi mang thai Duy Vũ, bản chất thật của hắn ta mới lộ rõ. Không chỉ đem hết tiền đầu tư đến trắng tay, mà còn ra tay đánh đập con bé…”

Suốt thai kỳ, Đoạn Nghi Phinh thường xuyên bị hành hạ đến thân thể đầy thương tích, nhưng vẫn cố chấp không chịu quay về nhà họ Ninh cầu cứu. Sau khi Ninh Duy Vũ chào đời, một ngày nọ, khi nghe con vô thức gọi “bố” trước màn hình tivi, cô bỗng chốc bừng tỉnh.

Cô nhận ra, không thể để con trai mình bị ràng buộc với một kẻ như vậy, một người đàn ông đã sa đà vào cờ bạc và mất hết lý trí.

Cô không cho Duy Vũ gọi bố, cố chấp muốn xoá sạch sự tồn tại của thân phận đó. Đêm nọ, giữa cơn bạo hành, cô bế đứa trẻ đang ngủ say trốn đi.

“Cô ấy không có giấy tờ tùy thân, còn đứa nhỏ thì trở thành trẻ lang thang. Mà lúc ấy ông cũng đã quyết tâm tuyệt giao, ra lệnh cấm toàn bộ thành viên trong gia tộc âm thầm trợ giúp.”

Một giọt nước mắt từ khóe mắt của Ninh Huy Chiếu rơi xuống, vương lên mái tóc bạc trắng bên thái dương, lặng lẽ thấm vào gối. Ông nhìn Ninh Thương Vũ, người vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh và kể lại tất cả:

“Khi tin dữ cô con gieo mình xuống sông truyền về đến nhà họ Ninh, thì mọi chuyện đã muộn, Duy Vũ cũng đã lang thang một thời gian dài. Lúc ông tìm thấy, thằng bé gầy gò đói rách, đang giành ăn với một bầy mèo hoang trong khu nhà bỏ hoang.”

Con cháu nhà họ Ninh từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong gấm vóc lụa là.

Từ bao giờ lại rơi vào cảnh khốn cùng đến nhường ấy?

Hình ảnh ấy như nhát dao cứa thẳng vào tim, Ninh Huy Chiếu cảm thấy có lỗi với con gái, năm đó không nên ép cô gả vào nhà họ Trịnh. Mọi tội nghiệt đều bắt nguồn từ quyết định liên hôn sai lầm ấy.

“Thương Vũ, ông nợ mẹ Duy Vũ một mạng người.”

“Bao nhiêu năm qua, Ninh Duy Vũ vẫn đứng tên trên gia phả với danh nghĩa con trai chính thất của nhánh thứ. Cậu ta luôn cho rằng mình là con riêng của bố con.” Ninh Thương Vũ không mở phong bì chứa giấy tờ thân thế trong tay, bởi giờ đây điều đó chẳng còn ý nghĩa. Anh chỉ bình thản hỏi: “Vì sao năm đó không đưa cậu ta về nuôi như Nghi Phinh, để lớn lên trong dòng chính?”

“Mẹ con không đồng ý.” Ninh Huy Chiếu trầm ngâm một lúc rồi nói: “Thằng bé nếu được chuyển sang danh nghĩa con nuôi của bố con, trên danh nghĩa, là con của người nắm quyền nhà họ Ninh, sau này sẽ có quyền thừa kế như con.”

Bạch Âm Kha đã phản đối, ngay cả Ninh Sâm Khởi cũng chưa từng dành sự quan tâm đặc biệt nào cho Ninh Duy Vũ, chỉ xem cậu ta như một hậu bối bình thường. Nào ngờ, chính sự vô tình ấy lại khiến Ninh Duy Vũ sinh lòng nghi ngờ và hiểu lầm về thân thế thật sự.

Ninh Huy Chiếu cứ tưởng rằng, với tuổi nhỏ như vậy, ký ức sẽ phai mờ theo năm tháng. Ông còn viện cớ là có thầy xem mệnh, cố tình ém nhẹm đi mọi lời đồn đại.

Huống hồ, những người biết rõ chân tướng khi đó đều đã bị ông ra lệnh nghiêm cấm tiết lộ.

Cho đến khi Ninh Duy Vũ chủ động xin nhận dự án thâu tóm cảng Châu Long, mới bộc lộ sự uất ức và bất mãn bao năm qua.

“Dự án đó, cho thằng bé đi.” Ninh Huy Chiếu nhìn chằm chằm vào Ninh Thương Vũ, nghẹn ngào nuốt xuống vị đắng trong cổ họng, “Trước khi ông ra đi, không muốn thấy hai anh em các con trở mặt thành thù. Thương Vũ, ông xin con.”

Ninh Huy Chiếu đã già rồi.

Ninh Thương Vũ nhìn người ông từng một thời là trụ cột thương trường suốt gần nửa thế kỷ, giờ đây thân thể gầy yếu nằm bất động trên giường như cây khô cằn cỗi. Ông không còn chống đỡ nổi sự tàn khốc của thời gian, chỉ còn lại dáng vẻ yếu đuối đến đau lòng.

Một lúc sau.

Ninh Thương Vũ đặt phong bì vẫn còn nguyên vẹn xuống mép giường. Trong khoảnh khắc anh cúi người, ánh đèn lờ mờ vẽ nhẹ theo sống mũi cao và hàng chân mày sắc nét của anh, tạo nên một gương mặt điển trai nhưng lạnh lùng vô cảm.

Anh không nói một lời, xoay người bước khỏi căn phòng đó.

Ninh Thương Vũ đi ra khu sân lớn nơi thường tổ chức các nghi lễ của gia tộc. Trời đã tối hẳn. Từ xa, anh đã trông thấy Lâm Trĩ Thuỷ đang ngồi yên tĩnh trên bậc đá cẩm thạch. Ánh sáng dịu dàng từ chiếc đèn lồng phía trên chiếu xuống, bao trùm lấy dáng vẻ thuần khiết và tuyệt đẹp của cô.

Cơ thể ấy, dường như vẫn lưu giữ linh hồn của cô bé ba tuổi năm nào.

Chỉ có Ninh Thương Vũ mới nhìn thấy điều đó.

Lâm Trĩ Thuỷ đã quên mất, lần *****ên cô được nhà họ Lâm phá lệ cho ra ngoài xa như vậy là vì ngày ấy, Ninh Huy Chiếu tổ chức đại thọ rất linh đình. Khi quản gia sắp xếp thiệp mời cho khách khứa, phát hiện lúc sinh thời Ninh Sâm Khởi từng căn dặn đưa nhà họ Lâm ở khu cảng vào danh sách mời dự các dịp lễ sau này, thế là cũng tiện tay gửi một tấm.

Gia đình Thịnh Minh Anh bận bịu việc công không thể rời đi, còn Lâm Hy Quang vì muốn dỗ dành cô em gái đột nhiên bị rối loạn thị lực nên đã lén mang thiệp mời, đưa cô vượt ngàn dặm đến nhà họ Ninh chơi.

Ngay khi vừa đặt chân tới nhà họ Ninh, Lâm Hy Quang đã bị Tần Vãn Sách lấy cớ có trưởng bối trong gia tộc muốn gặp mặt để giữ chân lại. Cô không định đưa em gái đi cùng, tránh để những quý bà kia cố tình hỏi han chuyện đôi mắt.

Vì thế, cô sắp xếp cho em gái nghỉ ngơi trong một gian phòng yên tĩnh, tách biệt, và nhờ một quản gia trông nom chu đáo.

Lâm Trĩ Thủy còn nhỏ, lại không nhìn thấy gì, nên trong môi trường lạ lẫm, khó tránh khỏi cảm giác bất an. Chẳng mấy chốc, cô đã rụt rè cầm gậy dẫn đường, dò dẫm đi tìm chị.

Một đường tìm kiếm đã khiến cô đi lạc, cô vểnh đôi tai trắng hồng nhỏ xinh, lắng nghe âm thanh phía trước rồi lần theo những tiếng nói chuyện mơ hồ ấy, trong lòng vừa ngơ ngác vừa tò mò bước tới.

Rất nhanh, bóng dáng nhỏ bé của cô đã đến cạnh bức tường có nhánh ngọc lan vươn ra. Cô nghe thấy một giọng nam trầm thấp, đang nghiêm khắc dạy dỗ một cậu bé khác.

Lâm Trĩ Thủy chẳng hiểu gì về cái gọi là “Kẻ có năng lực được lên.”

Nhưng cô lắng nghe một lát, lại cảm thấy cậu bé kia chỉ muốn học, chỉ muốn có một người thầy.

Một mong ước nhỏ như thế mà cũng bị từ chối phũ phàng, cô nghĩ, giọng của cậu ấy thật dễ nghe, vậy mà lại bắt cậu ấy sống như một người mù chữ, thật là quá đáng.

Cô khẽ ngẩn ra, song không quên nhiệm vụ đi tìm chị gái nên không tiếp tục nghe lén nữa.

Lâm Trĩ Thủy rời đi.

Tay cầm gậy dẫn đường, cô lại không may đi lạc giữa đường. Người qua lại thấy cô đi từ phía sân bên nhà trưởng phòng bước ra, liền nhiệt tình đưa cô quay trở lại.

Trùng hợp lúc đó, Ninh Thương Vũ vừa bị ông nội Ninh Huy Chiếu nghiêm khắc từ chối điều gì đó, vẫn chưa thay đồ để ra dự tiệc mừng thọ. Cậu ngồi một mình trong căn phòng lớn, ánh sáng từ chiếc đèn chùm pha lê dát vàng chiếu xuống, khiến gương mặt non trẻ thêm phần sắc sảo, các đường nét nổi bật rõ ràng. Vẻ mặt cậu vẫn lạnh lùng như thường, đuôi mắt sắc nhẹ cụp xuống, càng toát lên khí chất xa cách, khó gần.

Lúc này, có người bước vào: “Cậu Thương Vũ, cô bé này bị lạc. Cậu có biết cô bé thuộc nhà nào không?”

Ninh Thương Vũ ngẩng đôi mắt hổ phách trong veo, ánh nhìn thẳng tắp rơi vào cửa phòng.

Lâm Trĩ Thủy rất cứng cỏi, không cần ai dắt tay, chậm rãi bước qua cánh cửa dẫn vào sân nhà chính. Dáng người nhỏ nhắn như búp bê sứ, mặc váy công chúa, cổ áo thắt nơ bằng lụa.

Cô còn nhỏ nên bước chân cũng ngắn, đi mãi mới tới được trước mặt Ninh Thương Vũ rồi mới dừng lại.

Đôi mắt to, tạm thời bị số phận che khuất ánh sáng, mang màu lưu ly thuần khiết chưa từng vấy bẩn, phản chiếu bóng hình cậu. Cô khẽ nói: “Em là Lâm Trĩ Thủy, Trĩ trong ‘non nước trong lành giữa rừng’. Anh ơi, anh tên là gì thế?”

Ninh Thương Vũ nhìn cô chằm chằm, hàng mi dày phủ xuống cảm xúc trong mắt: “Anh là Ninh Thương Vũ.”

“Ninh… Thương… Ngư…” Lâm Trĩ Thủy cười, đôi má trắng hồng ánh lên: “Em nhớ tên anh rồi.”

[Tác giả có lời muốn nói]

“Tiểu Hoạ Thủy ngẩng đầu nghiêng nghiêng: Em nhớ là Ninh Thương Ngư cơ mà, Ninh Thương Vũ là ai thế???”

Chương sau có viết Lâm Trĩ Thuỷ đã giúp Ninh Thương Vũ như thế nào.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.