Ninh Huy Chiếu tựa lưng vào đầu giường, ánh mắt trầm lặng nhìn về phía Ninh Thương Vũ đang đứng trong vùng sáng mờ nhạt. Một khoảng lặng dài trôi qua, ông chỉ tay về phía ngăn kéo tủ điêu khắc hình rồng bằng gỗ mun khảm chỉ vàng ở bức tường phía Bắc, ra hiệu cho anh bước tới.
Ngăn kéo được khóa lại, Ninh Thương Vũ lấy chìa khóa ra mở. Bên trong, nơi quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời, có hai vật được cất giữ. Một là bộ giấy tờ khai sinh đã hoàn chỉnh, được niêm phong cẩn thận trong túi nhựa; vật còn lại là một chiếc đồng hồ quả quýt cũ kỹ.
Anh mở đồng hồ ra, kim giờ trên mặt số khắc huy hiệu gia tộc đã hỏng, ngừng lại vĩnh viễn ở thời điểm 12 giờ 01 phút đêm.
“Mẹ ruột của Duy Vũ, chính vào giờ đó, đã bị ông đuổi ra khỏi nhà.” Ninh Huy Chiếu nhớ lại chuyện cũ, dường như bên tai vẫn văng vẳng âm thanh tíc tắc rất khẽ của kim đồng hồ, hòa cùng tiếng mưa như trút và tiếng khóc đầy ai oán năm xưa.
Khi ấy, Đoạn Nghi Phinh còn chưa mang thai, cũng chưa mang họ Ninh, vẫn theo họ mẹ là họ Đoạn, từ nhỏ không danh không phận, được nuôi dưới danh nghĩa con của bác cả, lớn lên cùng với Ninh Sâm Khởi, được ăn ngon mặc đẹp, bầu bạn suốt quãng thời thơ ấu.
Ninh Huy Chiếu cả đời này từng có ba người vợ.
Người *****ên là mẹ của Ninh Sâm Khởi, mối tình sâu đậm khi ông còn trẻ, nhưng vì một cơn bệnh đột ngột mà qua đời sớm, âm dương đôi ngả.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-ngay-nho-mong-kim-hoa/2793717/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.