🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lâm Trĩ Thủy có gặp Ninh Duy Vũ một lần trước phiên tòa, trong phòng tạm giam âm u không ánh sáng. Cổ tay thon dài của cậu ta bị còng, tựa người vào ghế, quay lưng về phía ô cửa nhỏ. Mái tóc đen rối, có hơi dài che khuất khuôn mặt đang cúi thấp, chỉ lộ ra sống mũi cao thẳng và đường viền xương hàm góc cạnh.

Lâm Trĩ Thủy bước đến, gót giày cao gót gõ lách cách trên nền gạch, không nói một lời, dứt khoát giáng cho anh ta một cái tát mạnh. Ngay tức khắc, mấy dấu tay đỏ ửng hiện rõ mồn một trên gò má.

Ninh Duy Vũ nghiêng đầu, vẫn giữ dáng vẻ chịu đựng, không phản kháng.

Lâm Trĩ Thủy không nương tay, trong không gian vắng lặng, tiếng tát càng vang dội. Cô kéo ghế ngồi xuống, giọng điềm tĩnh, phân phó cho Ninh Từ Vũ và Ninh Trác Vũ ở phía sau: “Chỉnh trang lại cho anh ta chỉn chu một chút. Đừng để mất mặt nhà họ Ninh trước truyền thông.”

Ninh Từ Vũ vốn mang “bệnh hiệp sĩ”, những vật dụng và quần áo chuẩn bị cho Ninh Duy Vũ đều được là ủi chỉnh tề. Cậu ta chọn cho Ninh Duy Vũ một chiếc sơ mi đen đứng phom và bộ vest cùng tông, chất liệu dày dặn, nhẹ giọng: “Trong trại tạm giam lạnh lắm, mặc ấm vào kẻo cảm lạnh.”

Ninh Trác Vũ thì chẳng dịu dàng như vậy. Khi vặn mở chiếc dao cạo dùng một lần, ngón tay dài rắn chắc, cậu ta cất giọng kéo dài: “Chúc mừng nhé. Nếu thua vụ kiện này, anh sẽ được ghi danh là nhân vật tai tiếng nhất trong lịch sử nhà họ Ninh.”

Ninh Duy Vũ ngẩng mắt nhìn, đôi đồng tử tối sẫm dưới ánh sáng mờ, vẫn ngồi yên, lặng lẽ quan sát bọn họ.

Ninh Thương Vũ không xuất hiện.

Một giờ trước phiên tòa, bầu trời bất chợt đổ mưa xối xả. Phiên xét xử công khai vụ cư.ỡ.n.g hi.ế.p liên quan đến hào môn đỉnh cấp mang tính quốc tế thu hút toàn bộ sự chú ý của truyền thông. Các đài báo tranh nhau đưa tin *****ên, cùng lúc phát sóng trực tiếp trên màn hình quảng cáo khắp các thành phố lớn.

Khi đại diện gia tộc nhà họ Ninh xuất hiện, lập tức gây xôn xao dư luận.

Trên màn hình.

Tất cả đều vận đồ đen, chỉ có Lâm Trĩ Thủy mặc chiếc váy dài màu trắng thêu hoa đứng chính giữa. Khi chiếc ô đen được nâng cao, những hạt mưa tụ lại trên viền ô như rèm ngọc trong suốt, dần dần hé lộ gương mặt bình thản của cô—một vẻ đẹp rạng rỡ, trong trẻo như viên ngọc trắng tinh khiết.

Không một phóng viên nào dám lại gần quá.

So với cơn mưa như trút phía sau, mười mấy người đàn ông cao lớn trong trang phục vest đứng sau cô càng khiến khung cảnh thêm phần áp lực. Ở cổ áo họ đều cài huy hiệu đá quý có khắc gia huy, khí thế sắc bén như lưỡi dao, âm thầm đè nén đám đông xung quanh.

Khoảnh khắc ấy, như một cảnh phim, bị hàng loạt ống kính truyền thông giữ lại.

Đôi giày cao gót đế đen dưới tà váy của Lâm Trĩ Thủy bước lên bậc thềm đá cẩm thạch của tòa án. Khi cô đến gần cánh cửa, đám đông phóng viên bỗng chốc lại xôn xao như thủy triều dâng.

Cô quay đầu lại, thấy Bùi Dận dẫn theo một đoàn người đông đúc, xuất hiện đầy khí thế.

Giữa làn chớp sáng từ những máy ảnh tầm xa, Lâm Trĩ Thủy khẽ cúi mắt. Cô nhìn thấy Bùi Quan Nhược vừa bước xuống xe, đứng lặng dưới mưa lớn, trông đơn độc lạ thường. Gần như trong cùng một khoảnh khắc, ánh mắt hai người giao nhau, rồi lại tan biến trong vùng sáng tối lẫn lộn.

“Tôi muốn đi vệ sinh.”

Lúc ấy, khi Bùi Dận còn đang cố chối cãi lấp liế.m trước mặt giới truyền thông, Bùi Quan Nhược đã bước vào tòa án, trên đường đến phòng chờ xử án, cô bất chợt dừng chân và nói ra câu đó.

Bùi Văn Tân, con riêng của nhánh ba được giao nhiệm vụ giám sát cô, nhíu mày: Chị định làm gì? Tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, đừng giở trò khiến bố nổi giận.”

Bùi Quan Nhược dịu giọng: “Văn Tân, giờ cậu cản tôi, đến khi vào tòa tôi chỉ còn cách xin phép thẩm phán, cậu cũng không muốn vậy đúng chứ?”

Bùi Văn Tân do dự một chút rồi lạnh lùng cảnh báo: “Tôi cho chị đúng mười phút.”

“Mười phút không đủ.” Bùi Quan Nhược mỉm cười tự giễu, khẽ mím môi nhợt nhạt. “Hai mươi phút. Yên tâm, cậu cử năm vệ sĩ theo sát tôi, tôi không thể tự nhiên biến mất được đâu.”

Dứt lời.

Cô xoay người đi thẳng vào hành lang bên phải – nơi không có người qua lại. Qua một khúc rẽ, ở cuối hành lang yên tĩnh, cô nhìn thấy biển chỉ dẫn, váy áo tung bay không hề dừng bước. Dưới ánh đèn huỳnh quang trắng xóa trên đầu, từng bóng người vệ sĩ in trên tường phía sau cô lần lượt đổ xuống trong im lặng.

Cuối cùng, trong tầm mắt cô, Lâm Trĩ Thủy hiện lên—đang ngồi trên băng ghế dài, lặng lẽ ngắm cơn mưa bên ngoài cửa sổ. Xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, những kẻ cản đường đều đã bị bảo vệ nhà họ Ninh hạ gục và dọn sang một bên.

Giữa không khí im ắng, ánh mắt Lâm Trĩ Thủy dịu dàng nhìn về phía cô: “Cô vẫn ổn chứ?”

Hôm nay Bùi Quan Nhược cũng mặc một chiếc váy trắng muốt ra hầu tòa. Vì bị giam giữ lâu ngày không thấy ánh mặt trời, trông cô xanh xao, yếu ớt hơn hẳn, sắc mặt cũng chẳng còn chút huyết sắc nào, dù khuôn mặt ấy vẫn xinh đẹp rạng rỡ như đào mận.

Cô ấy chậm rãi đi đến ngồi xuống đầu bên kia của băng ghế, một lúc sau mới cất tiếng: “Tạm ổn. Bùi Dận muốn thắng thì vẫn phải trông vào tôi. Ông ta không dám để tôi xảy ra chuyện gì thật sự đâu.”

“Cô có thể không hợp tác.” Lâm Trĩ Thủy biết thời gian gặp riêng có hạn, cũng chẳng vòng vo kể lể chuyện cũ, cô nói thẳng: “Bùi Quan Nhược, nếu cô kiên quyết muốn đưa Ninh Duy Vũ ra vành móng ngựa, cái giá phải trả là quá lớn. Không chỉ mất đi danh dự, cô thậm chí sẽ trở thành vật hi sinh trong cuộc chiến chính trị này, bị đuổi khỏi giới hào môn, chẳng còn chỗ đứng.”

Sự nghiệp phòng tranh sẽ sụp đổ, bao nhiêu năm gây dựng quan hệ cũng sẽ bị cắt đứt, từ nay trở đi, chẳng còn ai nhắc đến cái tên của cô nữa.

Lâm Trĩ Thủy tiếp lời: “Ninh Duy Vũ rất được trọng vọng ở nhà tổ. Nhà họ Ninh sẽ không dễ dàng tha cho cô đâu.”

Nếu không xử lý được Bùi Quan Nhược, với người ngoài mà nói, chẳng khác nào ngầm đồng ý rằng bất kỳ ai cũng có thể giở trò với người nhà họ Ninh.

Bùi Quan Nhược nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau.

“Khi phiên tòa mở, cô có thể lựa chọn giữ im lặng.” Giọng Lâm Trĩ Thủy dịu dàng, chậm rãi. “Tôi sẽ nhờ luật sư định hướng vụ kiện này là xung đột tình cảm giữa hai người đang yêu nhau. Chỉ cần cô vượt qua được, tôi có thể bảo đảm, Bùi Dận sẽ sớm không lo nổi thân mình…”

Bùi Quan Nhược nhạy cảm nhận ra ẩn ý trong từng lời của cô, ánh mắt khẽ dao động: “Lâm Trĩ Thủy…”

Lâm Trĩ Thủy chỉ nói đến đó, dù ngồi cùng một chiếc ghế, nhưng giữa hai người cách trở như tầng mây và bùn lầy.

Cô thật sự muốn cho Bùi Quan Nhược – người không còn làm chủ được vận mệnh cuộc đời mình – một cơ hội. Nhưng Ninh Thương Vũ còn quan trọng hơn. Đế cục thương trường đầy tham vọng mà anh bày ra, tuyệt đối không thể có sơ suất.

Điều này, Bùi Quan Nhược hiểu rất rõ, ngoài lòng cảm kích, cô chỉ lặng lẽ lắc đầu: “Ngay từ đầu, tôi đã biết rõ khi bị nhà họ Bùi dùng làm quân cờ để tố cáo Ninh Duy Vũ sẽ phải trả giá như thế nào. Tôi đã lựa chọn thì phải tự chịu lấy trách nhiệm.”

Gương mặt Lâm Trĩ Thủy vẫn bình thản, không tỏ ra bất ngờ hay xao động.

Bùi Quan Nhược khẽ khép mi, đáy mắt ẩn giấu một nỗi đau âm thầm, nhưng rất nhanh đã được cô che giấu kỹ càng.

Thời gian trôi qua từng giây. Cuối cùng, cô đứng dậy khỏi ghế. Trước khi rời đi, cô quay đầu lại nói với Lâm Trĩ Thủy – người vẫn ngồi bất động như cũ: “Tôi rất may mắn vì thấy cô là người thay mặt nhà họ Ninh đứng ra tiếp nhận vụ việc này. Ninh phu nhân, phiên tòa sắp diễn ra rồi. Xincô, đừng mềm lòng vì tình nghĩa.”

“Được.” Lâm Trĩ Thủy đáp. Rồi nói thêm: “Cô Bùi, cô có thể đưa ra một nguyện vọng. Tôi sẽ cố hết sức để thực hiện.”

“Có một ngày…” Giọng nói của Bùi Quan Nhược trong hành lang nhỏ trở nên dịu nhẹ hơn, “Nếu nhà họ Bùi thật sự có kết cục như tôi mong chờ từng ngày từng đêm, tôi hy vọngcô có thể giúp mẹ tôi có một cuộc sống bình thường, bình an suốt quãng đời còn lại.”

Lâm Trĩ Thủy khẽ gật đầu.

Ngoài cửa sổ, mưa đã ngớt dần. Bùi Quan Nhược hiểu mình không thể ở lại quá lâu, vừa quay người đi được hai bước lại bất chợt dừng lại vài giây. Cô ngoái đầu nhìn vào đôi mắt đẹp đượm vẻ xót thương của Lâm Trĩ Thủy, rồi không do dự mà nhẹ nhàng để lại một câu: “Trong phiên tòa, cô có thể hỏi tôi một câu. Tôi sẽ trả lời.”

Hai mươi phút đã trôi qua.

Bùi Quan Nhược giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, một mình quay về phòng chờ xét xử. Năm vệ sĩ giám sát hành động của cô chẳng thấy đâu nữa. Có bố đứng đó, Bùi Văn Tân cũng chỉ dám giận mà không dám lên tiếng.

Đã đến giờ mở phiên tòa.

Mọi người đều an vị ở chỗ ngồi của mình. Các phóng viên được phép vào dự phiên tòa chen chúc xung quanh, tay giơ cao thiết bị quay phim với độ phân giải cao.

Bùi Quan Nhược ngồi yên lặng ở ghế nguyên cáo.

Một phút sau, bị cáo Ninh Duy Vũ cuối cùng cũng xuất hiện. anh ta mặc vest đen chỉnh tề, thắt cà vạt, gương mặt điển trai lạnh lùng, cổ tay bị còng lộ ra dưới ống tay áo có là màu trắng lạnh đến mức ánh đèn cũng chẳng thể làm ấm lên được.

Giữa bao nhiêu con người, ánh mắt sâu thẳm của Ninh Duy Vũ chỉ nhìn chằm chằm vào một mình cô, chưa từng rời đi.

Đêm đó, Bùi Quan Nhược dùng nước mắt khiến anh ta dao động, cho anh ta thấy những vết thương trên người mình, yếu ớt như chú thỏ trắng vô tội bị hoảng sợ, không ngừng nói rằng mình bị ép lên giường người đàn ông khác, phải chịu đựng những ngày tháng tra tấn tàn nhẫn.

Tiếng khóc yếu ớt ấy khiến lòng bảo vệ trong anh ta như điên cuồng trỗi dậy.

Anh ta muốn ***** gã đàn ông xa lạ kia – kẻ đã chạm vào cô.

Sau đó, Bùi Quan Nhược tự tay xé rách váy áo, lảo đảo chạy vào phòng tắm, vặn mở vòi nước bằng kim loại của bồn tắm, ra sức kỳ cọ những vết sẹo ghê rợn kia, như thể rửa sạch rồi thì tất cả sẽ biến mất.

Chẳng bao lâu, Ninh Duy Vũ bước vào bồn tắm, ôm chặt lấy cơ thể lạnh giá đang run rẩy của cô, đầu ngón tay cậu  nhẹ nhàng lau đi dấu nước mắt trên mặt cô: “Không sao đâu, anh không để tâm chuyện đó, Quan Nhược, từ giờ em ở lại bên anh.”

“Nhưng em để tâm.” Bùi Quan Nhược òa khóc trong vòng tay ấm áp của anh ta, nức nở tuyệt vọng: “Ninh Duy Vũ, em không có xuất thân trong sạch, em chỉ muốn được ở bên anh một cách quang minh chính đại. Là em không bảo vệ được bản thân mình, đúng không? Xin lỗi… xin lỗi…”

Cô không ngừng nói lời xin lỗi. Cuối cùng, cô chủ động hôn anh, cầu xin anh, muốn trao thân cho anh.

Ninh Duy Vũ định lấy bao cao su dự phòng của khách sạn, cô lại không cho, chỉ muốn nhiệt độ và hơi thở của anh hoàn toàn rửa trôi sự tồn tại của người đàn ông kia.

Giữa chừng, Bùi Quan Nhược lại bắt đầu siết cổ mình, muốn hủy hoại bản thân.

Ninh Duy Vũ buộc phải dùng cà vạt trói cổ tay cô vào đầu giường, sau đó, dùng sự điên cuồng của thể xác để khiến cô – thân thể như đã sắp vỡ vụn – cảm thấy được an toàn.

Bùi Quan Nhược cần anh chứng minh.

Cô muốn Ninh Duy Vũ dùng chính những vết siết, dấu răng để xóa đi mọi thương tích trên người mình. Sau cùng, cô còn muốn anh đặt chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út của mình… vào trong cơ thể cô.

Cô nói, chỉ có đồ của Ninh Duy Vũ, mới xứng đáng khắc sâu vào tận linh hồn cô.

Tất cả chỉ là một vở kịch.

Khi Ninh Duy Vũ một lần nữa đối mặt với Bùi Quan Nhược, từng nếm trải đôi môi mềm mại nhất và trái tim tàn nhẫn nhất của cô, bờ môi mím chặt với độ cong nhạt và mỏng chợt kéo lên một nụ cười lạnh lẽo. Anh ta cười chính mình — bao năm toan tính giành lấy quyền lực, rốt cuộc lại để cô ta qua mặt vào thời khắc then chốt.

So với dáng ngồi đầy ngạo mạn của Ninh Duy Vũ trên ghế bị cáo, vai rộng chân dài, hoàn toàn không hề có ý né tránh ống kính máy quay đang phát trực tiếp, thì…

Bùi Quan Nhược cúi mắt, từ đầu đến cuối không nhìn anh lấy một lần, cho dù cảm nhận được rõ ràng ánh mắt sắc bén như dao kia đang không ngừng ép sát từng dây thần kinh của mình.

Luật sư bên kia liên tục đặt câu hỏi.

Cô ngồi ở hàng ghế nguyên cáo, gương mặt mộc mạc không điểm trang, song lại giống như một vụ bê bối tì.n.h d.ụ.c gây chấn động — hấp dẫn đến mức bị vô số ánh nhìn dõi theo, từng chi tiết nhỏ nhặt cũng bị tra hỏi gay gắt.

Gia tộc nhà họ họ Ninh ra sức biện hộ cho Ninh Duy Vũ vô tội, tất nhiên đã chuẩn bị kỹ càng đến mức không để lọt một giọt nước.

Ngay sau đó, phía họ đã nộp cho toà hàng loạt bằng chứng về mối quan hệ yêu đương đồng thuận giữa hai người, bao gồm nhiều khoảnh khắc thân mật ở các dịp khác nhau, thậm chí còn có bằng chứng cả hai từng nhiều lần thuê phòng tại khách sạn nơi xảy ra vụ việc, cùng với lời khai từ nhân chứng.

Lâm Trĩ Thuỷ đã thu thập toàn bộ chuỗi bằng chứng về việc Bùi Quan Nhược chủ động tiếp cận Ninh Duy Vũ, trình lên tòa. Trong khi đó, phía luật sư nhà họ Bùi tập trung vào việc cô bị thương tích khắp người để chứng minh rằng ít nhất đêm hôm đó không hề xuất phát từ sự tự nguyện.

Ngay sau đó, gia tộc nhà họ Ninh lại đưa thêm bằng chứng giao dịch mua hàng của Bùi Quan Nhược tại cửa hàng của Vạn Lộ.

Gương mặt Bùi Dận lập tức trở nên tối sầm, ngay cả Bùi Văn Tân ngồi bên cạnh cũng nhận ra tình thế đang ngày càng bất lợi cho nhà họ Bùi… Nhưng giờ có thể phản bác ra sao đây? Chẳng lẽ lại nói rằng Bùi Quan Nhược bị Ninh Duy Vũ – một người có quyền thế ngút trời – ép buộc học những kỹ thuật mờ ám và đầy kích thích ấy?

Khi các luật sư hai bên bắt đầu giằng co căng thẳng, những người tham dự tại phiên tòa cũng dần xì xào bàn tán.

Lâm Trĩ Thuỷ từ tốn đứng dậy, gương mặt sắc nét của cô được đôi khuyên tai tua rua màu trắng ngà tôn lên vẻ dịu dàng, khoé môi mỉm cười nhã nhặn: “Cô Bùi Quan Nhược, xin hỏi đêm đó, cô có bỏ thuốc vào đồ uống của anh Ninh Duy Vũ trong khách sạn không?”

Bùi Dận lập tức ngẩng đầu, toan lên tiếng.

Nhưng Bùi Quan Nhược vẫn ngồi yên, hoàn toàn không có biểu hiện gì gọi là bối rối khi bị chất vấn công khai về hành vi tính toán. Trước khi Bùi Dận kịp mở lời, cô đã nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo, tinh anh của Lâm Trĩ Thuỷ, lạnh lùng đáp một từ: “Có.”

Chữ “có” ấy vang lên như một viên đá nhỏ rơi xuống mặt nước tĩnh lặng, tạo nên những gợn sóng lan ra khắp phiên tòa.

Ngay cả phe nhà họ Ninh cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Ninh Trác Vũ, người ngồi gần Lâm Trĩ Thuỷ nhất, nhanh chóng lật lại hồ sơ, rồi nắm tay trái ho khẽ, hạ giọng hỏi: “Sao lại có chuyện bỏ thuốc? Trong báo cáo điều tra đâu hề nhắc đến?”

Lâm Trĩ Thuỷ ngồi xuống lại, dáng vẻ đoan trang, nghiêng đầu đáp lời cậu ta, tay giơ nhẹ một ngón tay mảnh mai, khéo léo che môi nói nhỏ: “Ứng biến thôi.”

Đây là điều cô và Bùi Quan Nhược đã ngầm đồng thuận từ trước.

Dù gì thì đêm đó Bùi Dận cũng không có mặt tại hiện trường. Trong tình thế nhà họ Ninh đang chiếm ưu thế, chỉ cần Bùi Quan Nhược cắn răng khẳng định là có, thậm chí nói dối rằng phía nhà họ Ninh có bằng chứng, thì dù có không thừa nhận cũng chẳng ích gì.

Việc Lâm Trĩ Thuỷ chọn nói thật với Ninh Trác Vũ là vì cô muốn dùng cậu ta làm nhân chứng, để khi nhà họ Ninh bắt đầu hành động thanh trừng, có thể giúp Bùi Quan Nhược thoát khỏi một kiếp nạn.

Ống kính truyền thông vẫn không ngừng ghi lại hình ảnh rõ nét của Lâm Trĩ Thuỷ.

Cùng lúc đó, tại một phòng họp tầng cao trong toà nhà chọc trời ở Los Angeles, ánh đèn rực rỡ khắp nơi đều đã tắt. Quanh chiếc bàn dài bằng gỗ đỏ, vài người đàn ông mang phong thái đĩnh đạc, là những kẻ nắm giữ đế chế thương nghiệp, đang ngồi dõi theo hình ảnh phiên tòa đang được phát trực tiếp trên màn hình lớn.

Ninh Thương Vũ ngồi ở ghế chủ vị, những ngón tay thon dài mải mê xoay chiếc bút kim loại hình đầu sư tử, ánh mắt dịch chuyển đến chỗ Lâm Trĩ Thuỷ, trong đôi mắt màu hổ phách không hề che giấu sự tán thưởng.

Mọi người trong phòng đều chăm chú theo dõi diễn biến vụ kiện với sự thích thú. Nếu Bùi Dận thất bại, nhà họ Bùi sẽ bị loại khỏi cuộc chơi, đồng nghĩa với việc họ sẽ mất quyền tham gia đấu thầu dự án cảng biển trên bàn đàm phán này.

Còn nếu nhà họ Ninh thất bại…

Người đàn ông phương Tây mặc vest, có nét lai Trung-Mỹ, ngồi bên cạnh liếc nhìn Ninh Thương Vũ.

Ninh Thương Vũ không để tâm đến ánh mắt ấy. Lúc này, không chỉ một người trong số họ bày tỏ sự tán thưởng lịch thiệp với Lâm Trĩ Thuỷ. Một quý tộc người Đức có khuôn mặt điển trai, đeo kính gọng mảnh thậm chí còn khẽ hỏi, cô gái phương Đông xinh đẹp, đầy bí ẩn và được truyền thông đặc biệt ưu ái kia là ai?

Người tổ chức buổi họp, cũng đáp lại bằng giọng thì thầm: “Vợ mới cưới của ngài Ninh Thương Vũ.”

Quý tộc người Đức lúc này mới gật gù hiểu ra. Không ngạc nhiên khi cô gái xinh đẹp ấy có thể ngồi ở vị trí trung tâm giữa một dàn những người đàn ông nhà họ Ninh, hiển nhiên đang đại diện cho Ninh Thương Vũ.

Cô ấy trông còn rất trẻ, xung quanh là ánh đèn flash lấp lánh chói mắt, khuôn mặt trắng ngần đến mức gần như trong suốt chỉ toát lên vẻ bình tĩnh và thương xót. Không ngờ lại dám công khai đối đầu với một thế lực như Bùi Dận – một trong nhân vật quyền thế bậc nhất thương trường.

Quý tộc người Đức sau đó lịch sự nghiêng đầu về phía Ninh Thương Vũ, bày tỏ sự tán thưởng bằng tiếng Pháp: “Anh Ninh, phu nhân của anh thật xuất sắc.”

Ninh Thương Vũ đặt hai ngón tay lên chiếc bút kim loại, nhấn nhẹ xuống mặt bàn, giọng điềm tĩnh: “Cô ấy tên là Lâm Trĩ Thuỷ.”

Không chỉ là “Ninh phu nhân.”

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh tổng: “Cứng rắn tới mức bùng nổ. Vì vợ mà thần hồn điên đảo.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.