🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Dưới màn mưa yên tĩnh, gương mặt Lâm Trĩ Thủy hiện lên rõ nét dưới ánh sáng lạnh lẽo chập chờn từ đèn tường ở cửa. Đêm càng sâu, sắc đen càng đậm, càng làm nổi bật vẻ thánh khiết không tì vết nơi cô.

Cô cúi nhẹ người, ghé sát tai Bùi Quan Nhược thì thầm rất lâu, rồi mới ra hiệu cho vệ sĩ đưa người đi.

Ba phút sau.

Lâm Trĩ Thủy quay lại, ngồi xuống chính giữa ghế sofa trong phòng khách, lấy điện thoại gọi vào số riêng của Lâm Hy Quang đang ở khu vực Giang Nam, nhờ chị ra tay, dùng mối quan hệ nhà họ Lâm để sắp xếp một y tá vào bệnh viện tư của nhà họ Bùi.

Đầu dây bên kia, Lâm Hy Quang bị đánh thức giữa đêm khuya, đôi mắt ngái ngủ khẽ nhíu lại, vươn tay kéo chiếc áo ngủ lụa đỏ nơi cuối giường khoác lên vai, hỏi: “Chỉ cần sắp xếp một y tá thôi sao?”

Lâm Trĩ Thủy im lặng một lúc: “Chỉ cần y tá thôi. Nhất định phải để Bùi Quan Nhược có cơ hội riêng được gọi video với Trần Bảo Thúy trong vòng sáu mươi giây.”

Cô không thể đứng ra công khai giúp Bùi Quan Nhược, càng không thể trực tiếp đến bệnh viện giành người.

Giờ phút này, Bùi Dận chắc chắn đã bố trí truyền thông ẩn nấp quanh bệnh viện, chỉ chờ người nhà họ Ninh ra tay để tung tin. Nếu nhà họ Ninh can thiệp, ông ta sẽ lợi dụng việc đó để khuấy động dư luận. Nếu không, ông ta vẫn có thể dùng tính mạng Trần Bảo Thúy để uy ***** Bùi Quan Nhược thay đổi lời khai trước tòa.

Lâm Trĩ Thủy chỉ còn cách để Bùi Quan Nhược cố gắng cầm cự, cố tìm một khe hở sống sót trong ván cờ giằng co giữa tư bản, chính trị và quyền lực này.

Gần đây, Lâm Hy Quang cũng theo dõi tin tức quốc tế không ít, tất nhiên đã thấy tên em gái mình xuất hiện liên tục trên các mặt báo. Nghe giọng cô trong điện thoại rất bình tĩnh, không hề để cảm xúc chi phối mà rơi vào bẫy của Bùi Dận, nên khẽ nói: “Sắp xếp một y tá thì đơn giản, nhưng cô bé họ Bùi đó vốn dĩ đã không phải kiểu người có thể sống yên ổn trong lồng kính. Thiện Thiện, em cứu cô ta, cũng phải đề phòng cô ta.”

Lâm Hy Quang mang dáng dấp của một người thừa kế điển hình. Còn Lâm Trĩ Thủy lại không được rèn luyện trong môi trường kế thừa nghiêm khắc, thiên về cảm xúc hơn lý trí. Cô hiểu điều đó, nhẹ nhàng đáp: “Em biết. Ngay từ đầu, Bùi Quan Nhược tính toán tất cả không phải vì danh lợi, mà là vì tự do. Tối nay, cô ấy đội mưa đến tìm em, còn nói một câu khiến em rất băn khoăn.”

“Ồ?”

“Cứu tôi lần nữa đi, Trĩ Thủy. Giống như khi còn nhỏ ở nhà họ Ninh, cô cũng từng cứu tôi một lần bằng lòng từ bi như thế.”

Lâm Trĩ Thủy khẽ nhắc lại từng chữ, rồi nét mặt trở nên mơ hồ, ngẩng đầu hỏi chị: “Tông Tông, em từng đến nhà họ Ninh khi nào vậy?”

Lâm Hy Quang đáp: “Chắc là khi em ba tuổi.”

Lâm Trĩ Thủy có chút bất ngờ: “Sao em lại không nhớ gì?”

Từ nhỏ trí nhớ của cô đã rất tốt, mọi thứ đã học qua, đã thấy qua đều nhớ rõ như in, dù đã bao nhiêu năm trôi qua cũng không quên. Vậy tại sao lại quên mất đoạn ký ức đó?

“Trẻ con dễ bị hoảng sợ. Lúc ở vườn sau nhà họ Ninh, em bị một con chó dọa cho khiếp vía, về nhà mấy đêm liền gặp ác mộng rồi quên sạch.” Lâm Hy Quang nói nhẹ bẫng như không có gì to tát, đầu ngón tay lười biếng vân vê cổ áo ngủ, khẽ đưa lên mũi ngửi. Hương gỗ thông mát lạnh còn vương lại trên vải khiến cô cau mày, rồi lại thả lỏng.

Ở đầu dây bên kia, Lâm Trĩ Thủy không thấy được động tác của chị mình, vẫn còn suy nghĩ mãi, lại hỏi: “Em bị chó dọa, thì liên quan gì đến việc em từng cứu Bùi Quan Nhược?”

“Cái này em phải hỏi cô ta. Lúc chị đến nơi thì con chó dữ đã bị một cậu thiếu gia nhà họ Ninh đánh chết bằng tay không rồi. Nghe nói khi đó, em còn nhỏ xíu mà đã cầm gậy dò đường đánh chó.”

Khi ấy, Lâm Hy Quang đang cố tình tránh né Tần Vãn Sách nên mới đi đường vòng, lỡ mất cảnh tượng lúc đó. Tới khi tìm được đứa em gái lạc đường thì Lâm Trĩ Thủy đã sợ đến phát cuồng, cứ lảm nhảm nói với chị rằng con chó ăn mất anh trai rồi.

Bữa tiệc hôm đó ở nhà họ Ninh đâu có chuyện chó ăn thịt người, Lâm Hy Quang cho rằng Trĩ Thủy đã nhầm lẫn giữa hiện thực và cốt truyện hoạt hình từng xem.

Về sau, khi hỏi lại cô bé “anh trai bị chó ăn mất” là ai.

Lâm Trĩ Thủy hoàn toàn quên rồi, chỉ chớp đôi mắt to trong veo như thủy tinh, ánh lên vẻ ngơ ngác vô tội, như thể không hiểu gì cả.

Lâm Hy Quang nghĩ cũng đúng thôi, em gái lúc ấy bị mù tạm thời, sao có thể thấy rõ chứ?

Lâm Trĩ Thủy khẽ “ừm” một tiếng, rồi nằm bò ra tấm thảm len mềm: “Thì ra em từng xa nhà, đến nhà họ Ninh từ bé rồi. Tông Tông, chị giỏi giấu chuyện thật đấy, chẳng nói cho em biết gì cả.”

“Em gái yêu quý của chị, chuyện đó có gì mà đáng để khoe khoang chứ?” Lần đầu dẫn em gái lén trốn ra ngoài, suýt chút nữa đã khiến cô bé rơi vào nguy hiểm. Sau khi quay về khu cảng, Thịnh Minh Anh không hề mắng một câu, nhưng sự im lặng ấy còn khiến cô đau lòng gấp trăm lần việc bị trừng phạt nặng nề.

Từ đó trở đi, Lâm Hy Quang không còn dám giấu cô em như búp bê của mình trong cặp sách mang ra ngoài nữa.

Cùng lúc đó, Lâm Trĩ Thủy cũng âm thầm suy ngẫm. Vậy là mọi chuyện đều có căn nguyên cả. Năm đó ở nhà họ Ninh, cô đã “vô tình” cứu Bùi Quan Nhược. Vì thế mà sau này, lòng trung thành của Quan Nhược đối với cô tuy không có bề dày thời gian, nhưng lúc nào cũng lộ rõ vẻ biết ơn chân thành.

Cô vẫn còn đang lần mò những chi tiết bị lãng quên ấy thì bên kia, Lâm Hy Quang đang định nói thêm điều gì, bỗng nhiên…

Người bên cạnh khẽ nâng hai ngón tay thon dài lạnh như sương lên, từ tốn kéo tuột chiếc áo ngủ đang trễ vai cô xuống.

Sở Thiên Thư.

Lâm Hy Quang khẽ liếc mắt qua, ánh nhìn mơ màng như có như không. Vạt áo dần trượt xuống, để lộ một khoảng da thịt trắng ngần nơi xương quai xanh, nơi đó còn in rõ một dấu răng hơi sưng lên.

Anh khẽ cong ngón tay, chạm nhẹ lên cằm cô, rồi men theo đường cong đẹp đẽ nơi cần cổ mong manh, vòng trở lại dấu răng kia, chậm rãi xoay tròn.

Dù là hành động gì, qua tay anh cũng trở nên quý phái, tao nhã.

Lâm Hy Quang dứt khoát tắt máy, giây tiếp theo đã leo thẳng lên người anh, đè lấy eo, giọng nói khẽ vang trong không gian u tối dưới tấm màn phủ quanh giường: “Sở Thiên Thư, anh thích cắn người đến thế, hay là lần sau em đeo lục lạc chó con lên cổ anh nhé?”

Lâm Trĩ Thủy bị cúp máy một cách bất ngờ, thoáng sững người, không hề hay biết chị gái đang bắt đầu trò “cưỡi anh rể”. Cô chỉ nghĩ là do tín hiệu kém.

Đặt điện thoại xuống, cô ngẩng mặt nhìn lên trần nhà, vài phút sau, vì lòng rối bời, cô lăn mấy vòng trên tấm thảm len. Khi suýt ngã khỏi mép thảm, bất ngờ được một vòng tay rắn rỏi ôm lấy từ phía sau.

Lâm Trĩ Thủy lập tức cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của Ninh Thương Vũ, lúc này mới chậm rãi phản ứng rằng… mình vẫn chưa lên phòng.

Quên mất rồi.

Rồi cô thuận theo, tựa người vào lồng ng.ực anh – khoảng cách chỉ trong gang tấc. Đôi mắt trong veo ánh lên, phản chiếu hình bóng anh: “Ưm, em vừa nghĩ đến anh nhiều quá nên quên mất phải về phòng ngủ.”

Gương mặt điển trai sắc sảo của Ninh Thương Vũ cúi xuống, gần như chạm vào trán cô: “Thật sao?”

Lâm Trĩ Thủy quả thực đã nghĩ đến, nghĩ đến việc thời bé ở nhà họ Ninh, không rõ có từng gặp qua Ninh Thương Vũ chưa. Cô thầm tính, hai người cách nhau bảy tuổi. Khi đó anh là một cậu thiếu gia kiêu ngạo, có lẽ chẳng mấy hứng thú để ý đến một cô bé mù như cô.

Cô có chút nuối tiếc, vì khi còn mù, dù đã từng đến nhà họ Ninh, nhưng lại bỏ lỡ cơ hội gặp anh lúc nhỏ.

Vì thế, cô chủ động đưa tay ôm lấy Ninh Thương Vũ khi đã trưởng thành – người đàn ông sở hữu vẻ ngoài tuấn mỹ và thân thể mạnh mẽ đầy áp lực nam tính. Đầu ngón tay khẽ gẩy áo ngủ đen nhung của anh, rồi dọc theo khe vải mà len lỏi vào trong.

Nơi ấy nóng hơn hẳn những phần khác, như nham thạch trong núi lửa đang chuẩn bị phun trào, mang theo cảm giác căng tràn.

Giọng cô nhẹ như hơi thở, thì thầm: “Anh giận rồi à?”

“Sao em lại hỏi vậy?” Ninh Thương Vũ siết lấy cổ tay mảnh mai của cô, chậm rãi dẫn dắt, dạy cô cách chuyển động vòng tròn.

Ngay cả vùng da mềm mại nhất ở đầu ngón tay Lâm Trĩ Thủy cũng cảm nhận rõ rệt hơi nóng ma sát, lập tức ửng đỏ. Nhưng cô không trốn tránh được sức nóng đó, khẽ mím đầu lưỡi: “Em muốn cứu Bùi Quan Nhược. Nếu cô ấy nghe em, chỉ cần đợi anh bắt đầu thu mua hệ thống cảng trong chuỗi kinh doanh nhà họ Bùi, thì cô ấy sẽ trở thành quân cờ bị bỏ. Bùi Dận bận giữ gìn sản nghiệp gia tộc, đâu còn tâm trí lo cho cô ấy và Trần Bảo Thúy sống chết thế nào.”

“Chỉ cần vụ kiện này kết thúc,” Lâm Trĩ Thủy nín thở vài giây, tim cô đập thình thịch theo từng đường gân xanh nổi lên trên cổ tay anh, giọng càng nhẹ hơn, “em muốn dùng danh nghĩa nhà cũ để xử lý cô ấy.”

Cô muốn đưa Bùi Quan Nhược – người đã trở thành quân cờ bị bỏ – ra nước ngoài lánh mặt vài năm. Đợi đến khi Bùi Dận hoàn toàn sụp đổ, quyền lực nhà họ Bùi không còn đáng sợ, sẽ để cô ấy quay về Tứ Thành dưới một thân phận mới, mở phòng tranh phục vụ cho nhà họ Ninh như một sự trao đổi.

Trong mắt những kẻ dày dạn kinh nghiệm ngồi ở bàn đàm phán, Bùi Quan Nhược chẳng qua chỉ là một giọt nước nhỏ nhoi trong cơn giông tố.

Nhưng Lâm Trĩ Thủy lại ngây ngô muốn giữ cô ấy lại, điều này dễ khiến Ninh Thương Vũ nổi giận.

“Anh sẽ giận em sao?” Tay cô bị giữ chặt không thể rút ra, rõ ràng cảm nhận được sức lực từ khớp ngón tay anh. Cô ngẩng đầu, khẽ lẩm bẩm: “Ninh Thương Vũ…”

Ninh Thương Vũ lại không hôn cô, chỉ siết chặt cổ tay trắng nõn khiến nó ửng đỏ. Anh nói đầy ẩn ý: “Nếu anh giận thật, em định dỗ kiểu gì đây?”

Ánh mắt Lâm Trĩ Thủy nhẹ nhàng lướt từ chân mày anh, đến sống mũi cao thẳng, cuối cùng khẽ hé môi, chậm rãi nói: “Khuôn mặt này trông dữ quá… em không dỗ nổi… không dỗ nữa.”

Nói rồi, đầu gối cô mềm nhũn, ngã người về phía sau xuống chiếc sofa êm ái, tiện tay kéo theo cả Ninh Thương Vũ.

Áo ngủ trắng của cô và áo nhung đen của anh nhanh chóng hòa quyện.

Mưa ngoài cửa sổ đã tạnh, nhưng trong phòng vẫn còn mưa rơi.

Vừa mới nằm xuống không lâu, Lâm Trĩ Thủy cảm thấy lưng mình bắt đầu rịn một lớp mồ hôi mỏng, hơi dính. Ánh mắt khẽ run, cô nhìn xuống chỗ giữa hai đầu gối.

Là Ninh Thương Vũ.

Anh vẫn nắm chặt lấy cô, chỉ là từ cổ tay đã chuyển sang cổ chân.

Bàn tay trắng lạnh của anh căng lên những đường gân rõ rệt, vừa dài vừa sắc nét, mang một vẻ quyến rũ kỳ lạ.

Lâm Trĩ Thủy bị sống mũi anh nhẹ nhàng m.ơn trớn, đôi mắt đen nhánh trong vắt dần dần phủ lên một lớp sương mờ.

Trong cơn mơ hồ, cô chợt nhớ lại một tri thức học được từ anh – cây sa mộc chỉ có thể sinh trưởng khi được tưới bằng thứ nước sạch trong nhất thế gian, để rễ cây có thể hút lấy sự sống mạnh mẽ hơn.

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô như làn sóng lan tỏa, không còn chớp nữa.

Nửa đầu đêm, từ phòng khách đến phòng ngủ chính, mùi hương của cây thông lạnh ngập tràn không gian kín đáo, như muốn thấm đẫm từng ngóc ngách.

Ninh Thương Vũ bị cô dội rửa nhiều lần, khi ngẩng đầu dậy, thấy đôi má ửng hồng của Lâm Trĩ Thủy đang tựa lên gối khẽ run, lông mi cụp xuống, không biết đang nghĩ gì.

Vài giây sau, cô chậm rãi nâng cổ tay lên, dưới ánh đèn đầu giường lấp lánh ánh sáng dịu nhẹ, cô giơ tay làm động tác mô phỏng một chú bồ câu trắng đang bay.

Chú chim trắng nhỏ ấy, trắng đến mức tưởng như phát sáng, như thể thực sự sống dậy.

Nó lao thẳng vào lồng ng.ực Ninh Thương Vũ, khiến ánh mắt anh càng thêm sâu thẳm, rồi một lần nữa, vùi đầu vào giữa hai gối cô.

*

Quay về Thâm Thành, trời vừa hửng sáng.

Khi Bùi Quan Nhược đặt chân vào ngôi nhà cũ của nhà họ Bùi, chẳng biết từ đâu một con chim bồ câu bay tới trú mưa. Có lẽ bị cô dọa nên nó vội sải cánh bay vút lên trời.

Bùi Quan Nhược chỉ khựng bước nửa giây, rồi trong không gian tĩnh mịch, cô bước tiếp – từng bước, từng bước không hề do dự – tiến thẳng về phía sâu nhất của căn nhà.

Tâm trí cô lúc này lặng như nước. Những lời Lâm Trĩ Thủy nói trong đêm mưa, vẫn luôn vang vọng bên tai cô, chưa từng tan biến.

“Quan Nhược, tôi không thể sắp xếp để cô vào bệnh viện gặp mẹ mình một lần, như thế sẽ khiến Bùi Dận hoàn toàn cảnh giác. Nhưng nhà họ Lâm có thể sắp xếp một y tá vào trong, cố gắng giúp cô mỗi ngày có được sáu mươi giây để gọi video với bà ấy.”

“Nếu cô thực sự muốn thoát khỏi sự kiềm chế của nhà họ Bùi, vụ kiện này buộc phải kéo dài, càng lâu càng tốt… chỉ cần vượt qua được mùa đông này, chỉ cần cố đến khi kết thúc phiên tòa, Bùi Dận sẽ phải trả giá xứng đáng.”

“Đến lúc đó, mâu thuẫn cá nhân giữa cô và Ninh Duy Vũ hãy để tự hai người kết thúc. Điều duy nhất tôi có thể đảm bảo, là người bên phía nhà cũ của nhà họ Ninh sẽ không đến tìm cô tính sổ đâu.”

Lâm Trĩ Thủy không thể nói rõ cho cô biết rằng, dự án thu mua cảng biển—Bùi Dận vốn dĩ không thể giành được. Ông ta cố tình muốn hủy hoại danh dự của Ninh Duy Vũ, kéo theo cả nhà họ Ninh rơi vào bê bối sắc tình đang được quốc tế quan tâm, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là công cốc.

Cô lại càng không thể tiết lộ, ngay từ đầu Ninh Thương Vũ đã chuẩn bị thu mua toàn bộ bằng tài sản cá nhân khổng lồ, chứ không phải lấy danh nghĩa gia tộc.

Cô chỉ có thể ngầm nhắc nhở Bùi Quan Nhược rằng: nhất định phải kiên cường… Chỉ cần cố được, đến khi Ninh Thương Vũ bắt đầu ra tay mạnh mẽ và quyết liệt để thực hiện hàng loạt kế hoạch thu mua, nếu Bùi Dận có chút nhạy bén về nguy cơ với sản nghiệp gia tộc, ông ta hẳn sẽ cảm nhận được điều gì đó.

Ninh Duy Vũ cũng chỉ là một quân cờ được bày ra công khai.

Trên bàn cân quyền lực đầy tham vọng của Ninh Thương Vũ, người em trai từng nhiều năm ngang tài ngang sức ấy, thực ra chẳng có chút trọng lượng nào.

Lâm Trĩ Thủy chỉ có thể nói với Bùi Quan Nhược một điều: Nhà họ Ninh nhất định sẽ khiến Bùi Dận phải trả một cái giá rất đắt.

Bùi Quan Nhược vẫn nhớ rõ những lời ấy, không dám quên. Đó là điểm tựa duy nhất cho linh hồn đã sắp tan vỡ trong thân xác này.

Từ giây phút trở về biệt thự cũ nhà họ Bùi, cô đã bắt đầu diễn. Bề ngoài tuyệt đối ngoan ngoãn, đến khi ra tòa, chỉ cần ánh mắt phối hợp với Lâm Trĩ Thủy là đủ.

Khi thì nhà họ Ninh liên tiếp đưa ra những nhân chứng mới, khi thì cô đột ngột thay đổi lời khai, như thể trong đầu hoảng loạn bỗng nhớ ra một vài chi tiết mới lúc bị *****.

Vì vậy, mỗi lần xét xử, dư luận trong giới truyền thông đều bùng nổ mạnh mẽ.

Bùi Dận dùng roi đánh cô cũng vô ích, đe dọa cắt thuốc của Trần Bảo Thúy cũng chẳng ăn thua.

Bùi Quan Nhược hiểu rõ: Lâm Trĩ Thủy sẽ không bao giờ lừa cô. Mỗi đêm sáu mươi giây, cô thật sự có thể nhìn thấy qua màn hình điện thoại—mẹ mình gầy trơ xương nằm trên chiếc giường bệnh trắng toát. Dù luôn trong trạng thái hôn mê, ít nhất vẫn còn thở.

Ngày mai lại là một phiên tòa gây chú ý tới quốc tế.

Giữa đêm khuya tĩnh mịch, Lâm Trĩ Thủy vẫn còn ở trong thư phòng sắp xếp tài liệu. Lần này đến lượt cô cung cấp bằng chứng mới, mà cô đã chuẩn bị cho việc buộc Ninh Duy Vũ—người luôn bình thản ngồi ở ghế bị cáo—phải thay đổi lời khai.

Lâm Trĩ Thủy cầm bút máy viết suốt nửa ngày, đầu ngón tay trắng ngần vô tình dính hai giọt mực. Cô đang định lấy giấy lau đi, thì đúng lúc Ninh Thương Vũ bước thẳng vào. Anh đã tắm xong, khoác áo choàng tắm rộng rãi chưa buộc, ánh mắt lướt qua nét chữ của cô: “Chưa ngủ à?”

Lâm Trĩ Thủy đang mải tô vẽ hình ảnh quốc tế cho Ninh Duy Vũ, đâu có rảnh mà đi ngủ. Cô bĩu môi nũng nịu, lười biếng nói: “Anh làm gì mà giục người ta… người ta đang bận lắm.”

Ninh Thương Vũ cúi người, hơi thở ấm nóng lập tức phả bên tai cô: “Anh muốn hôn em, chẳng lẽ không được giục à?”

Đầu ngón tay Lâm Trĩ Thủy khựng lại, không khí ngập tràn mùi mực nhàn nhạt. Cô nghiêng nhẹ mặt, dưới hàng mi cong, đôi mắt ánh lên sự ngây thơ xen chút ngượng ngùng, phản chiếu gương mặt tuấn tú đang dần tiến lại gần của anh.

Chiếc mũi cao thẳng mang theo hơi ấm nhẹ nhàng cọ lên chóp mũi cô, đầy ẩn ý.

Những ngày gần đây, Lâm Trĩ Thủy luôn được anh chăm sóc rất chu đáo. Ban đầu cô còn mơ hồ không hiểu vì sao lại… “ra nhiều đến vậy”, sau đó, Ninh Thương Vũ kiên nhẫn giảng giải cho cô một lớp si.nh lý học nho nhỏ.

Theo thuật ngữ chuyên môn thì:

Đó gọi là cực khoái phun trào.

Không chỉ Lâm Trĩ Thủy thích, mà Ninh Thương Vũ cũng rất thích. Dường như nghiện mất rồi. Một bên tiêm thuốc ức chế—đã tăng liều đến ba mũi, một bên lại vẫn quấn lấy cô mỗi đêm.

Quan trọng là—“chồng bé hùng dũng” của cô sắp nổ tung rồi mà vẫn chưa được “ra trận”.

Sáng hôm sau, Lâm Trĩ Thủy mới có thể đi lại bình thường, tiếp tục xuất hiện trước ống kính truyền thông với dáng vẻ cổ điển, đoan trang, đầy khí chất.

Cô hơi nghiêng đầu suy nghĩ, rồi nhẹ nhàng chạm vào sống mũi cao hoàn hảo của Ninh Thương Vũ: “Em cảm giác gần đây chồng bé của em có chút tủi thân… Hôm nay cũng đến lượt rồi đấy, anh nên nhường vị trí thôi.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.