🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bên giường bệnh, Ninh Duy Vũ chăm chú nhìn khuôn mặt đẹp đẽ nhưng xa cách ấy. Cô ấy gầy hơn mọi lúc, làn da gần như trong suốt, như thể dễ dàng bị đàn ông chiếm đoạt, hoặc phá hủy.

Đôi mắt cô đen tuyền, trong bóng tối còn ánh lên một chút sắc xanh lam, vừa yếu ớt lại vừa gợi cảm, dường như ngầm đồng ý.

Ngầm đồng ý cho anh làm những điều anh muốn.

Ninh Duy Vũ hoàn toàn mất kiên nhẫn, tay bóp chặt cổ cô, đẩy cô xuống chiếc chăn trắng tinh, cao giọng hỏi: “Tối nay em định thú tội với anh chứ?”

Bùi Quan Nhược không hề chống cự, đắm chìm trong hơi thở lạnh lẽo của anh, nói: “Thú tội? Ninh Duy Vũ, chẳng phải anh mới là người phải chủ động tha thứ cho em sao? Trong số con cháu nhà họ Ninh, em đã cho anh quyền làm em…”

Ninh Duy Vũ dùng những đốt ngón tay thon dài ép mạnh hơn, cảm giác như lưỡi dao sắc nhọn muốn cắt đứt mạch máu dưới da cô.

Cổ cô đau như bị nghẹt thở, nhưng cô chỉ bình thản, khó nhọc thốt ra tiếng nhỏ: “Anh sinh ra chưa từng có ai kiên định chọn anh, chỉ có em, dù là tính toán, cũng chỉ chọn tính toán anh thôi, anh nên cảm ơn em.”

Cô yếu ớt thốt ra một chữ, trán Ninh Duy Vũ từ từ nổi lên gân xanh, nhưng đột ngột anh không hành động thêm nữa.

Bởi vì tay cô chạm nhẹ như không khí vào nét mặt đen tối đầy kinh hoàng của anh: “Bây giờ anh không dám muốn em nữa.”

Lời chưa dứt, Ninh Duy Vũ liền không do dự xé toạc cô, như cơn bão tuyết ngoài kia, cuốn tràn sức mạnh muốn lấp đầy cả thế giới.

“Không dám muốn?”

“Bùi Quan Nhược, em rất đẹp.”

“Đứng trước tòa, vẻ cao ngạo chỉ trích anh đẹp một cách đặc biệt, mỗi lần anh bị em đẩy lên ghế bị cáo, anh đều nhìn trộm em.”

“Còng tay không cầm được dụ.c vọ.ng của anh.”

“Anh muốn lột cái vỏ kiêu ngạo đó của em, công khai cho tất cả mọi người, truyền hình trực tiếp trên toàn thế giới, xem em đã khiến anh lên đỉnh như thế nào…”

“Anh không dám muốn? Ừ, em nghĩ anh không dám sao?”

Ninh Duy Vũ ép trán lạnh lẽo vào trán cô, y như một con thú rừng đầy vết thương, đang trong trạng thái tấn công cực kỳ nguy hiểm.

Anh điên cuồng cắn xé người đàn bà độc ác, có thân nhiệt thấp hơn người thường, lạnh lùng trong tim, trong gan.

Những vết thương đó chảy ra không phải máu đỏ tươi, mà là thứ tình cảm nóng bỏng, dính nhớp và bẩn thỉu.

Bùi Quan Nhược không hề sợ cơn thịnh nộ cuồn cuộn của anh, thân thể xanh xao của cô cũng như anh, đã ngấm đầy những vết thương vô hình.

Cô không thốt ra tiếng khóc, hai tay ôm chặt thắt lưng cơ bắp của anh, nghe tiếng thở anh dần trở nên gấp gáp và hỗn loạn: “Duy Vũ, em không còn mẹ nữa…”

Ninh Duy Vũ cúi đầu nhìn đôi mắt đẫm lệ của Bùi Quan Nhược, ánh nước mắt ấy, dưới ánh tuyết ngoài cửa sổ, dường như được chiếu sáng rõ nét, chồng lên nhau như lưỡi dao đâm thẳng vào ngực anh đầy sẹo chằng chịt.

Lời cô thốt ra nhẹ nhàng: “Không ai biết Trần Bảo Thuý là ai, báo chí bên ngoài chú ý tới vụ kiện, nhưng không ai quan tâm đến cái tên ấy, Trần Bảo Thuý là mẹ em, khi còn trẻ, bà bị đàn ông dùng lời ngon tiếng ngọt mê hoặc, ngây thơ nghĩ rằng bước vào giới thượng lưu sẽ có cuộc sống giàu sang phú quý, nhưng không ngờ lại rơi xuống địa ngục.”

“Trần Bảo Thuý xuất thân nghèo khó, có cha mẹ nghiện cờ bạc và anh trai tàn tật, bà nghỉ học từ nhỏ để nuôi gia đình, không có học thức, chỉ có thể bán bia ở quán rượu đèn mờ, làm cả đêm cũng không đủ tiền mua một chiếc váy tử tế.”

“Rồi bà gặp Bùi Dận.”

“Bùi Dận cắt ngón tay vì bà, trả nợ khổng lồ cho bố mẹ bà, còn cho bà thường xuyên lấy tiền riêng để giúp đỡ gia đình… Bà nghĩ gặp được chân mệnh thiên tử, bắt đầu cam tâm tình nguyện làm vài giao dịch quyền lực sắc tình cho nhà họ Bùi.”

“Rồi Bùi Dận không còn chiều chuộng bà nữa, nhưng cố tình làm bà có thai.”

“Sinh ra em, cuộc đời Trần Bảo Thuý như cây thân dây phải bám vào ký chủ mới sống được, bị ghẻ lạnh tàn nhẫn trồng trong nhà họ Bùi, không thể tự đứng vững ngoài kia.”

“Bà không dám bỏ trốn, sắc đẹp thì có, nhưng tính cách yếu đuối vô lực… Một người yếu đuối như thế, lại cắt c/ổ, rồi nhảy lầu, sao không tiếp tục yếu đuối nữa?”

Đôi mắt đen của Bùi Quan Nhược ánh lên sắc đỏ nhẹ khó nhận biết, cuối cùng nói: “Ninh Duy Vũ, em giống anh, đều bị mẹ bỏ rơi.”

Đúng vậy.

Cả gia tộc nhà họ Ninh cũng không ai biết Đoạn Nghi Phinh là ai.

Cũng không ai quan tâm đến cái tên ấy.

Một người đẹp, tính cách yếu đuối như Đoạn Nghi Phinh, sao lại không tiếp tục yếu đuối, tại sao lại từ bỏ đứa con, đơn độc bước vào con đường chết?

Từ nhỏ, Ninh Duy Vũ đã vòng quanh thế giới tìm kiếm cảm giác được thừa nhận thân phận, nhưng không thể tìm thấy. Dù ông nội tự mình đi tìm, cho anh trở về tổ tiên, nhưng Ninh Sâm Khởi đến chết cũng không thừa nhận anh.

Đoạn Nghi Phinh không muốn anh.

Ninh Sâm Khởi không thừa nhận anh.

Anh chỉ muốn có một cái tên thôi, một cái tên được bố mẹ công nhận.

Bùi Quan Nhược nhẹ nhàng lướt qua cơ thể anh, chẳng cần dùng sức, rồi lại dùng giọng nói dịu dàng nhất gọi anh: “Duy Vũ, chúng ta sinh con đi, một đứa con thuộc ruột của cả hai.”

Niềm khao khát nóng bỏng của Ninh Duy Vũ dường như trong khoảnh khắc chạm tới tầng sâu hơn.

“Như vậy chúng ta sẽ có gia đình.”

Nhiệt độ cơ thể Bùi Quan Nhược tăng theo thân nhiệt anh, nhưng đầu ngón tay vẫn lạnh lẽo, cô vuốt dọc theo gân xanh bên cổ thon dài của anh, rồi lướt trên khuôn mặt, dừng lại ở đôi mắt sâu sắc nguy hiểm.

Chợt, Ninh Duy Vũ nắm chặt tay cô, tạo thành động tác thân mật đan ngón, đè cô xuống gối.

Bùi Quan Nhược chịu đựng, anh cho bao nhiêu, cô ngẩng cao khuôn mặt đẹp đẽ sang trọng ấy, vốn không xứng với số phận con gái ngoài giá thú, chịu đựng mọi thứ từ anh.

Ninh Duy Vũ ở bên cô, chọn cách chìm đắm ngắn ngủi trong câu chuyện mơ hồ và hư ảo này.

Có một đứa con

Bỗng một cơn đau nhẹ, bất ngờ xuất hiện ở cổ, làm anh gián đoạn mơ tưởng, anh vô thức nhìn xuống nơi thân dưới cùng cô thân mật không khoảng cách, rồi thấy tay cô đang cầm ống tiêm.

Đó là thuốc an thần.

Bùi Quan Nhược nhẹ nhàng nói: “Đừng oán hận em, anh nên cảm ơn em, ngay cả chuyện muốn có con cũng chọn anh làm bố đứa bé”

“Bùi Quan Nhược.” Ninh Duy Vũ sắc mặt tối sầm, bỗng nổi giận dữ, bóp cổ cô: “Lại lợi dụng anh sao?”

Bùi Quan Nhược lại cảm thấy cơn đau nghẹt thở, nhưng kiên nhẫn đợi thuốc phát tác, anh thở gấp dữ dội, sau một cú đẩy nhẹ, từ trên người cô ngã xuống đất.

Bùi Quan Nhược cũng đồng thời ngồi dậy trên mép giường, giơ đôi bàn chân trắng nõn lên, đặt lên trên thân thể cao lớn vạm vỡ của Ninh Duy Vũ. Còn vài giọt nước rơi từ cổ chân thon thả xuống, rồi rơi trúng tim anh: “Xin lỗi, tôi còn việc quan trọng hơn cần làm, những thứ này đã đủ rồi.”

Cô định rời đi.

Vừa dứt lời, cô còn lấy áo sơ mi của Ninh Duy Vũ khoác lên người, cúi xuống nhặt chiếc áo vest thì bỗng cổ chân bị bàn tay nóng rực siết chặt.

Bùi Quan Nhược cúi đầu, ánh mắt chạm vào ánh nhìn âm u đầy chấp niệm của Ninh Duy Vũ.

Dù đang trong trạng thái tác dụng thuốc, sức lực của anh vẫn rất lớn, gần như không cho cô cơ hội vùng vẫy. Anh kéo mạnh một cái, Bùi Quan Nhược lập tức cảm thấy hoảng sợ, đầu óc quay cuồng, rồi ngã xuống đất.

Thân thể cô vốn đã tiều tụy không chịu nổi, đầu choáng váng, cô đưa đầu gối lên theo phản xạ, liên tục đá, đạp, nhưng vô ích khi Ninh Duy Vũ với vẻ mặt điên cuồng và tàn nhẫn đã xé nát những cúc áo sơ mi cô vừa cài lại.

Bùi Quan Nhược bò ra ngoài phòng một tấc, Ninh Duy Vũ lại kéo cô lùi vào sâu trong bóng tối một tấc.

Anh không nhường bước, như một con thú dữ ngoạm chặt con mồi đang kiệt sức, rồi dùng ngón tay dài siết cổ cô, bắt cô hoàn toàn từ bỏ ý chí kháng cự.

Cho đến khi đột nhiên, cơ thể Bùi Quan Nhược bừng lên một làn hơi ấm, cảm nhận được thuốc trong người Ninh Duy Vũ đã phát tán đến tận xương tủy, dần dần sức mạnh anh cũng yếu đi.

Cô ngừng thở rùng mình, chờ anh nằm xuống đất, ngủ say hẳn, rồi mặc lại chiếc sơ mi đã bị xé, khoác áo vest bọc lấy mình, bước chân rối loạn nhưng kiên quyết rời đi.

Tuyết đêm không biết từ lúc nào đã nhẹ hẳn.

Trong phòng ấm áp, Lâm Trĩ Thuỷ vốn đang cuộn mình trong chăn mềm ngủ say, bỗng chợt tỉnh giấc, mở to mắt, như nhận ra điều gì đó.

Bùi Quan Nhược muốn làm gì!!!

Cô lập tức lấy điện thoại trên tủ đầu giường, nhắn cho Ninh Trác Vũ, bảo cậu ta đến bệnh viện ngay lập tức để xem xét tình hình.

Nếu đoán không sai, Bùi Quan Nhược không phải vì muốn hòa giải ân oán cá nhân với Ninh Duy Vũ rồi sống yên ổn, cô ấy chẳng hề quan tâm, mà bị hận thù chi phối lý trí, rất có thể muốn tìm đến hợp tác lần nữa…

Lâm Trĩ Thuỷ vừa thay bộ quần áo chuẩn bị ra ngoài, vừa dặn quản gia chuẩn bị máy bay riêng.

Đi đến Thâm Thành.

Cô không màng lời dặn trước đây của Ninh Thương Vũ, bảo cô an toàn trong lãnh địa quyền lực của nhà họ Ninh, cô nhất định phải ngăn Bùi Quan Nhược lại.

Tuyết Tứ Thành chưa bay đến Thâm Thành đã dần tan biến trong không khí, khi ánh bình minh hé rạng, Bùi Quan Nhược vẫn chưa bước chân vào căn biệt thự nhà họ Bùi ẩn mình dưới bóng cây tối tăm thì đã bị vệ sĩ chặn lại.

Cơ thể cô lạnh cóng, đứng cứng đờ tại chỗ, trong tầm mắt dần hiện ra bóng dáng Lâm Trĩ Thuỷ dưới ánh sáng mờ nhạt.

“Quan Nhược.”

Rõ ràng cô đã đứng đó chờ lâu, Lâm Trĩ Thuỷ bước từng bước đến gần: “Cùng tôi về đi, cô mới thoát khỏi nhà họ Bùi, đừng để hận thù che mờ lý trí mà bước chân trở lại nơi này…”

“Đừng cứu tôi nữa, Trĩ Thuỷ.” Bùi Quan Nhược đỏ hoe mắt, giọng nói nghẹn ngào, khi nhắc đến Bùi Dận còn mang theo lạnh lùng không giấu được: “Tôi muốn ông ta đền mạng.”

Lâm Trĩ Thuỷ giật mình, phản ứng chậm rãi.

Cô tưởng Bùi Quan Nhược đã âm thầm làm thỏa thuận với Ninh Duy Vũ, muốn lấy được quân bài để trở về bên Bùi Dận, chờ thời điểm quyết định để giáng đòn chí mạng cho nhà họ Bùi.

Ai ngờ Bùi Quan Nhược không thể chờ lâu đến vậy.

Ánh sáng chiếu vào đáy mắt đen tuyền của cô, cũng không thể làm tan đi nỗi hận thấu xương tủy: “Từ lúc mẹ tôi nhảy lầu tự tử, hắn đã phải xuống địa ngục chuộc tội. Những ngày này, chỉ cần hắn sống thêm một giây thôi cũng khiến tôi không thể chịu đựng nổi.”

Dù là lòng thương cảm của Lâm Trĩ Thuỷ khi đã vạch ra tương lai tươi sáng cho cô, hay việc nhà họ Bùi thất bại trong cuộc chiến giành cảng, khiến nền móng trăm năm dần suy yếu và xuất hiện dấu hiệu sa sút, Bùi Dận sớm muộn cũng sẽ phải nhận kết cục xứng đáng.

Nhưng trong lòng Bùi Quan Nhược, cô không thể đứng trên đỉnh cao hư vô để tận hưởng tự do nhuốm máu mẹ mình, đôi cánh cô đã bị thương, không thể bay lên nữa.

Lâm Trĩ Thuỷ vô thức nắm lấy cổ tay cô, lạnh buốt không một chút hơi ấm, giọng nói nghiêm trọng: “Cô đừng như vậy, Quan Nhược, Trần Bảo Thuý không muốn thấy cô ra nông nỗi này.”

“Tôi cũng không muốn như vậy. Lúc đầu tôi nhận nhiệm vụ từ Bùi Dận, tuy ngầm đến Ninh Duy Vũ hợp tác, nhưng thật lòng muốn lấy cảng để đổi lấy tự do từ nhà họ Bùi.” Bùi Quan Nhược dứt lời, dừng lại một lúc.

Rồi giọng cô không còn bình tĩnh, nỗi đau giấu kín trong lòng bộc lộ: “Trĩ Thuỷ, tôi từng dựa vào tất cả mọi người, tất cả những ai có thể cho tôi tự do…chỉ riêng mình tôi thì không.”

“Việc để Bùi Dận trả giá, tôi không muốn đặt cược vào bất kỳ ai nữa.”

“Tôi muốn ông ta chết, chết ngay bây giờ.”

Lâm Trĩ Thủy thấy thương xót thay cho Bùi Quan Nhược, trong lòng đầy ắp đau buồn, ánh mắt trong veo như pha lê cũng phủ đầy vẻ tang thương: “Được, tôi không ngăn cản cô. Nhưng Quan Nhược, cô có thể nói cho tôi biết toàn bộ kế hoạch được không?”

Bùi Quan Nhược mím chặt đôi môi tái nhợt không chút sắc máu.

Lâm Trĩ Thủy dịu giọng, nhẹ nhàng nói: “Quan Nhược, bây giờ mình tới một khách sạn nào đó ở Thâm Thành đi, tìm chỗ yên tĩnh và an toàn để bàn kỹ hơn kế hoạch của cô. Cô tin tôi mà, đúng không?”

Chữ “tin” ấy như mang theo cả một tia hy vọng.

Bùi Quan Nhược nhìn cô, rồi bất chợt mỉm cười chậm rãi: “Tôi vẫn luôn tin cô có thể cứu tôi thoát khỏi biển lửa. Lúc nhỏ, ở nhà họ Ninh, có lần Bùi Dĩ Hy thả chó đuổi cắn tôi ở vườn sau. Chắc là cô không nhớ đâu, khi ấy cô còn quá nhỏ, mắt lại không thấy rõ, vậy mà lại là người *****ên lao ra che chắn cho tôi.”

Lâm Trĩ Thủy thật sự ngơ ngác, cô vẫn luôn chưa tìm được thời điểm thích hợp để hỏi về chuyện năm đó.

Bùi Quan Nhược thấy rõ vẻ ngỡ ngàng trong mắt cô, liền kể tiếp: “Nếu không có tôi, thiếu gia cao quý nhất nhà họ Ninh sao có thể mạo hiểm mạng sống, tay không ***** con chó dữ điên loạn ấy? Nếu không có cô, đến lúc người lớn chạy tới, dù tôi không bị cắn chết thì cũng sẽ bị hủy hoại khuôn mặt.”

“Nhà họ Ninh? Thiếu gia cao quý?”

“Ninh Thương Vũ chưa từng kể cho cô nghe sao?”

Thấy nét mặt Lâm Trĩ Thủy càng thêm bối rối, cô còn khẽ lắc đầu, Bùi Quan Nhược liền tiếp lời: “Tôi cứ nghĩ cô chỉ không nhớ mình đã cứu ai, hóa ra cô lại quên cả Ninh Thương Vũ. Là anh ấy, Trĩ Thủy, chính là anh ấy đã cứu cô khỏi hàm răng của con chó điên năm đó. Sau này, cũng vì chuyện đó mà Bùi Dĩ Hy âm thầm tương tư Ninh Thương Vũ suốt bao năm trời.”

Quá nhiều thông tin khiến tâm trí Lâm Trĩ Thủy rối loạn, xáo trộn.

Ánh mắt Bùi Quan Nhược tràn đầy thành kính: “Trĩ Thủy, cảm ơn năm xưa cô đã cứu tôi, cũng cảm ơn bây giờ cô vẫn muốn cứu tôi… Tôi muốn ôm cô một cái, được không?”

Lâm Trĩ Thủy lấy lại tinh thần, bàn tay dịu dàng mà cương quyết siết chặt lấy tay cô chưa từng buông lơi, như thể muốn dùng toàn bộ sức lực để kéo Bùi Quan Nhược, dù là đứa trẻ năm xưa hay người trưởng thành hiện tại, ra khỏi vực sâu tuyệt vọng.

“Sau khi ôm xong, cô có thể đi cùng tôi trước không?”

Bùi Quan Nhược khẽ gật đầu, bình tĩnh đến kỳ lạ.

Lâm Trĩ Thủy thở phào nhẹ nhõm, nghiêng người tới gần, chủ động ôm cô.

“Cảm ơn em, Trĩ Thủy.” Giọng Bùi Quan Nhược vang lên bên tai cô, trân trọng mà dịu dàng.

Lâm Trĩ Thủy vừa định mở lời, thì đột nhiên cau mày, cô cảm thấy sau gáy như bị kim đâm, hơi đau rát, một cảm giác rất thật chứ không phải ảo giác.

Cô không thể tin nổi mà quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Bùi Quan Nhược: “Cô…”

Khi tia sáng cuối cùng của buổi bình minh bị ánh nắng rực rỡ che khuất, ngay giây sau đó, cơ thể Lâm Trĩ Thủy mềm nhũn, Bùi Quan Nhược vội vàng đỡ lấy cô, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía bóng người đàn ông đang từ từ bước ra dưới tán cây nơi đầu phố.

Khi Ninh Trác Vũ tiến đến gần.

Bùi Quan Nhược chủ động giao Lâm Trĩ Thủy đã hôn mê vào tay anh, lui về sau nửa bước, nhẹ giọng dặn dò: “Liều lượng này sẽ không làm tổn hại đến cơ thể cô ấy. Hãy đưa cô ấy về khu cảng, về bên mẹ cô ấy.”

Tóc dài màu đen hơi xoăn của Ninh Trác Vũ được buộc hờ phía sau, gió lạnh lùa qua, vài sợi tóc rũ xuống khuôn mặt tuấn tú sắc sảo, biểu cảm anh lạnh lùng vô cùng.

Anh không can thiệp vào chuyện vừa rồi là vì trên đường đến bệnh viện, đã biết được việc Bùi Quan Nhược dùng thuốc an thần khống chế rồi làm Ninh Duy Vũ mê man trong phòng bệnh.

Còn cô thì biến mất.

Lâm Trĩ Thủy khăng khăng muốn cứu người, không ngại tự mình tới Thâm Thành, hiển nhiên khi còn tỉnh táo thì chẳng ai có thể khuyên được.

Ninh Trác Vũ lần này đành mặc kệ, ngầm cho phép hành động mạo phạm của Bùi Quan Nhược.

Anh cũng không xen vào, càng không cản trở cô đi làm chuyện mình muốn làm.

Bùi Quan Nhược vẫn đứng nguyên tại chỗ, dõi theo bóng dáng Lâm Trĩ Thủy được Ninh Trác Vũ bế đi, đến khi hoàn toàn khuất trong ánh sáng vàng rực rỡ, cô mới quay người rời đi. Vẫn mặc áo sơ mi và áo khoác rộng của Ninh Duy Vũ, bước chân từng bước vững vàng, hướng về phía biệt thự nhà họ Bùi.

Phía trước như thấp thoáng bóng dáng của Trần Bảo Thuý.

Bùi Quan Nhược chưa từng quên mỗi lần chia xa với mẹ, từ khi còn nhỏ, mỗi khi ra ngoài học, rồi lớn lên, lại đi học xa hơn nữa.

Mỗi lần tiễn cô, Trần Bảo Thuý luôn mặc chiếc váy đẹp nhất, đứng dưới ánh nắng sớm, vẫy tay chào cô rạng rỡ.

Mẹ…

Bùi Quan Nhược thầm gọi cái tên thiêng liêng mà vĩ đại ấy trong lòng, người đã sẵn sàng hiến dâng cả mạng sống vì cô. Giây phút này, cô mới chợt nhận ra một điều: cho dù thế giới có bao nhiêu đau khổ đè nặng, chỉ cần được ở bên mẹ thôi, đã là đủ đầy hạnh phúc.

Đợi con nhé.

Trần Bảo Thuý, mẹ phải đợi con…

Ba tiếng đồng hồ đủ để xảy ra rất nhiều chuyện.

Khoảnh khắc Lâm Trĩ Thủy bừng tỉnh mở mắt, cô lập tức nhận ra mình đã quay về nhà họ Lâm ở khu cảng, căn phòng quen thuộc nơi cô đã sống mười tám năm. Từ mùi hương cho tới những hình ảnh trước mắt, mọi thứ đều thân quen. Cả mùi nước hoa từ người mẹ cô nữa.

Cô vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, hàng mi từ khi vừa hé mở đến lúc khép lại đều run rẩy dữ dội.

Vài giây sau, Thịnh Minh Anh, người đã ngồi bên mép giường đã ở cạnh cô rất lâu, nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc cô: “Bùi Quan Nhược tự tay giết bố…”

“Con biết rồi.” Giọng Lâm Trĩ Thủy cố giữ bình tĩnh.

Cửa sổ trong phòng ngủ hé mở một nửa, ánh nắng bên ngoài rực rỡ chiếu nghiêng vào đầu giường.

Vừa dứt lời, ánh sáng chiếu lên mặt cô, cổ họng bỗng dưng nghẹn lại, như thể không thể nói thêm được lời nào nữa.

Thịnh Minh Anh nói: “Bùi Quan Nhược đã tự thú, hiện đang bị cảnh sát ở Thâm Thành bắt giữ. Cô ta khai với luật sư rằng mình lấy cớ đã đánh cắp bí mật dự án của gia tộc họ Ninh để vào thư phòng, ở riêng với Bùi Dận, rồi lợi dụng lúc ông ta sơ hở dùng thuốc làm ông ta mê man, sau đó dùng dao gọt hoa quả đâm ông ta bốn mươi hai nhát.”

Trần Bảo Thuý đi theo ông ta từ năm mười chín tuổi, hai mươi mốt tuổi sinh ra Bùi Quan Nhược, mất năm bốn mươi hai tuổi.

Mỗi nhát đ.a.o đẫm m.á.u kia, đều là món nợ mà Bùi Quan Nhược tự tay thay mẹ mình đòi lại.

Khoảng lặng ngắn ngủi.

Giọt nước mắt từ má Lâm Trĩ Thủy lặng lẽ lăn xuống, từ khóc không thành tiếng đến bật ra thành âm thanh nức nở.

Dù lúc nhỏ cô là một đứa trẻ nhạy cảm, dễ kích động, nhưng từ khi thay răng sữa lại hiếm khi khóc, có rơi vài giọt nước mắt cũng là vì quá khó chịu, nhưng rồi sẽ nhanh chóng tự nguôi ngoai.

Chỉ khi thật sự đau lòng, cô mới khóc gọi “mẹ” như một đứa trẻ.

“Chỉ thiếu một chút thôi…chỉ cần thêm một chút nữa là con có thể ngăn cô ấy lại rồi…” Lâm Trĩ Thủy nhào vào lòng mẹ, nước mắt thấm ướt cổ áo bà, từ xương quai xanh chảy xuống tận ngực, kéo theo từng nhịp đau trong tim.

Thịnh Minh Anh ôm chặt cơ thể cô con gái đang khóc đến mức nóng ran, khẽ thở dài: “Thiện Thiện, đây là lựa chọn của chính Bùi Quan Nhược.”

Ngay khoảnh khắc ngã quỵ vì sốc trong phiên tòa, lòng hận thù của Bùi Quan Nhược đã định sẵn là phải lấy mạng Bùi Dận để đổi lại.

Cô ấy không thể nào cam tâm chờ đợi.

Nhà họ Bùi gây dựng trăm năm, nếu muốn sụp đổ cũng không thể trong một sớm một chiều.

Nếu chẳng may Bùi Dận quyết đoán bỏ đi phần đuôi để giữ mạng, vẫn còn con bài tẩy, thì vẫn có thể tiếp tục sống sót tạm bợ trong thế giới này, sống lâu hơn Trần Bảo Thuý vài năm, đó sẽ là điều mà Bùi Quan Nhược không thể chấp nhận.

Dù có bị hận thù che mờ lý trí, cô vẫn rõ ràng hiểu rằng nếu bỏ lỡ cơ hội này, chỉ cần Bùi Dận trụ vững trong cơn sóng gió quyền lực và tài chính này, thì sau này… cô sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.

“Cô ấy biết con có thể cứu cô ấy. Mọi người đều biết cô ấy có thể lựa chọn một con đường khác.” Thịnh Minh Anh cúi đầu, chăm chú nhìn vào đôi mắt pha lê ngấn nước của Lâm Trĩ Thủy. Mỗi giọt lệ đều dịu dàng, đều giống hệt sự bao dung của người chồng năm xưa. 

Bà dừng một lúc rồi mới nói tiếp: “Bùi Quan Nhược chính là vì quá tỉnh táo. Cô ấy tỉnh táo đến mức biết rõ rằng bản thân… buộc phải làm vậy.”

Tất cả mọi người đều tỉnh táo, nhưng dù Bùi Dận chết rồi, vẫn còn Bùi Dĩ Hy lên thay…

Lâm Trĩ Thủy nén tiếng nức nở: “Con biết rồi, mẹ ạ. Kế hoạch của cô ấy không chỉ là giết bố, mà… chắc chắn phải tận mắt chứng kiến toàn bộ nhà họ Bùi sụp đổ, cô ấy mới chịu dừng tay.”

Vì vậy mà sau khi tỉnh lại, việc *****ên Bùi Quan Nhược làm là muốn gặp Ninh Duy Vũ.

Lâm Trĩ Thủy đột nhiên có một linh cảm, ngẩng đầu ngẩn người suy nghĩ hồi lâu.

Thịnh Minh Anh nhẹ nhàng lau sạch nước mắt cho cô, đến cả lọn tóc bên má cũng ướt sũng, bà khẽ chạm vào làn da đỏ au của con gái: “Con thật sự rất thông minh, Thiện Thiện. Mẹ nghĩ, rất có thể Bùi Quan Nhược sẽ đem những bí mật đen tối của nhà họ Bùi ra để hợp tác với nhà họ Ninh. Tạm thời, cô ấy sẽ không để bản thân bị đưa vào tù đâu.”

Nhưng Bùi Quan Nhược không muốn kéo Lâm Trĩ Thủy vào vũng lầy này.

Lần trước, cô ấy không có ai bên cạnh, vì mẹ mới một lần nữa tìm đến Lâm Trĩ Thủy để xin giúp đỡ.

Còn giờ đây, thực sự là cô đơn không ai nương tựa…

Thịnh Minh Anh nhắc nhở Lâm Trĩ Thủy: “Trong kế hoạch của Bùi Quan Nhược không có con, nhưng có nhà họ Ninh. Quan trọng là con bài trong tay cô ta liệu có đủ sức khiến Ninh Thương Vũ động tâm hay không.”

“Không thể đâu.” Lâm Trĩ Thủy hiểu rõ người bên gối mình, dù đang khóc, giọng vẫn nghẹn ngào: “Ninh Thương Vũ quá kiêu ngạo. Anh ấy có kế hoạch kinh doanh riêng, sẽ không bị cái gọi là ‘thành ý’ của Bùi Quan Nhược làm lay động đâu.”

“Thế nên Bùi Quan Nhược đã chuẩn bị phương án dự phòng, Thiện Thiện.” Thịnh Minh Anh nhìn biểu cảm của con gái, lại đưa tay xoa nhẹ má cô:

“Cô ấy có tư tình với Ninh Duy Vũ. Nếu mang thai đứa con của cậu ta, thì nhà họ Ninh chắc chắn sẽ ra tay cứu cô ấy.”

Ninh Duy Vũ vốn dĩ đã được nhánh chính vô cùng coi trọng, mà hệ thống của gia tộc đó lại đặc biệt chú ý tới từng người con cháu trong dòng tộc.

Bùi Quan Nhược đã đặt cược chính mình vào ván cờ này.

Nếu ông trời thương xót, cô ấy có thể thắng thêm một lần nữa. Còn nếu số mệnh bất công, thì chỉ cần đã lấy được mạng Bùi Dận, cô ấy cũng thấy xứng đáng rồi.

Lâm Trĩ Thủy không nằm trong kế hoạch đó. Một vài mặt, Thịnh Minh Anh lại cực kỳ ăn ý với Ninh Thương Vũ, thái độ đều rất rõ ràng: “Chuyện này con đừng can dự vào nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

Mỗi lần Lâm Trĩ Thủy khóc vì đau lòng, đều không tránh khỏi việc sốt cao.

Dù Thịnh Minh Anh đã dặn A Ương nấu sẵn thuốc cho cô uống, nhưng đến tối vẫn phát sốt. Cô nằm lịm trong chăn, đầu óc mơ hồ, vô thức vừa thút thít vừa rơi nước mắt.

Thịnh Minh Anh lại bị vướng dự án công ty, không thể ở bên giường trông cô suốt được.

A Ương, A Cầm và A Mạn thay phiên nhau túc trực nửa tiếng một lượt, mãi đến gần rạng sáng, Ninh Thương Vũ, người đang tham gia đàm phán dự án cảng tại Mỹ lại bất ngờ xuất hiện.

A Ương kinh ngạc nhưng vẫn kịp phản ứng, vội vàng mời người quyền cao chức trọng lên lầu.

Bà ra hiệu bằng tay: “Thiện Thiện không cố ý khóc đâu ạ, từ nhỏ cô ấy đã vậy rồi. Mỗi lần buồn là lại trốn vào giấc mơ mà khóc. Thể trạng lại yếu, hễ khóc nhiều là sốt cao ngay.”

Ninh Thương Vũ vẫn mặc nguyên bộ vest đen tuyền rất trang trọng, bên ngoài khoác áo măng tô. Rõ ràng vừa xuống máy bay, anh không kịp thay đồ mà lập tức đến thẳng nhà họ Lâm.

A Ương không hiểu rõ việc anh bỏ ngang bàn đàm phán để đến đây có ý nghĩa thế nào.

Chờ anh vào phòng, bà khẽ phẩy tay ra hiệu cho A Cầm và A Mạn rời đi.

Cánh cửa phòng được nhẹ nhàng khép lại.

Ninh Thương Vũ bước đến bên giường, đôi mắt màu hổ phách dưới ánh đèn bàn vàng dịu càng trở nên sâu thẳm. Anh lặng lẽ nhìn Lâm Trĩ Thuỷ, người vẫn đang cuộn tròn trong chăn, khẽ chau mày, tiếng nức nở khe khẽ vang lên.

Một lúc sau, anh cúi người, nhẹ nhàng đưa tay bế cô ra khỏi chăn. Cơ thể mềm mại đẫm mồ hôi nóng hổi, như thể toàn bộ sức lực đều đã dùng để khóc cạn.

“Lâm Trĩ Thuỷ,” Anh khẽ hỏi: “Em mơ thấy gì mà lại khóc đến mức này?”

Lâm Trĩ Thuỷ theo phản xạ vùi gương mặt ướt đẫm nước mắt vào ***** vững chãi của anh, vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Đúng lúc Ninh Thương Vũ định với tay lấy khăn bông bên cạnh để lau mồ hôi trên lưng cô, thì cô khẽ nói, rất khẽ: “Anh trai nhỏ ơi.”

Bàn tay anh khựng lại giữa không trung.

Một giọt nước mắt lớn trào ra từ đuôi mắt cô, nơi có nốt ruồi đỏ nhạt, rồi rơi xuống bộ vest anh đang mặc.

“Anh ơi bế em đi tìm chị đi, bị chó ăn mất rồi.” 

Cô vẫn đang trong mơ.

Là giấc mơ về chuyện xảy ra khi cô mới ba tuổi, chính vì thế mới khiến cô khóc đến đau lòng đến vậy.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.