“Đưa anh đơn ly hôn.” Ninh Thương Vũ lặp lại một cách chậm rãi, để mặc cô cố gắng rời khỏi lòng anh. Thực ra trong ánh mắt anh lúc này, lạnh nhạt đã nhiều hơn dịu dàng, anh thong thả nói: “Em cũng biết mở lời đấy.”
“Có gì mà không dám?” Lâm Trĩ Thủy là người chủ động đề nghị ly hôn, gương mặt trắng trẻo tựa sứ hơi ngẩng lên, hoàn toàn không có chút e dè. Cô không sợ anh đột ngột bùng nổ khí thế khiến người khác nghẹt thở, giọng cô vẫn rất điềm tĩnh: “Em đã nói rồi, nếu chuyện này kết thúc trong thất bại thì cùng lắm bị anh lấy danh nghĩa chồng hợp pháp ép đưa đi. Sau này, anh muốn nhìn thấy một đứa bé to xác chỉ biết ngồi nhà phụ thuộc vào anh, hay một con cừu non yếu ớt chẳng có chút năng lực sống nào nhưng vẫn yêu anh vô điều kiện, em đều có thể đóng vai được…”
Lâm Trĩ Thủy đã sớm vạch ra kịch bản cho cuộc hôn nhân sau này, nơi khóe môi vẫn còn đọng lại chút ẩm ướt chưa kịp lau đi, bỗng chốc cong lên một đường cong vừa mỉa mai vừa xinh đẹp: “Chỉ là, em thấy chẳng cần thiết phải như thế.”
Ninh Thương Vũ là người đứng trên đỉnh quyền lực, nắm mọi thứ trong lòng bàn tay, điều này khiến anh ngạo mạn đến mức vô thức luôn xem cô như một sinh vật yếu đuối cần được bao bọc.
Anh mê đắm không chỉ thân thể Lâm Trĩ Thủy, mà còn say đắm đôi mắt thủy tinh ấy—một đôi mắt trong veo tràn đầy cảm xúc chân thành. Một lúc sau, trong không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-ngay-nho-mong-kim-hoa/2793732/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.