Ngày hôm sau nắng lên cao rực rỡ, Lâm Trĩ Thuỷ ngủ mê man đến tận giờ này mới tỉnh dậy. Trong khoảng thời gian lơ mơ giữa chừng, cô được đút cho vài thìa cháo loãng rồi lại mệt mỏi thiếp đi. Đến khi cuối cùng cũng mở mắt ra, gò má áp lên gối vẫn còn vương chút hồng hồng, ánh mắt dưới hàng mi run rẩy như còn đang lạc lối.
Cho đến khi dần tỉnh táo trở lại, cô bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, giọng yếu ớt: “Bên dưới đau quá…”
Cái đau khó tả ấy quen thuộc đến mức khiến người ta đỏ mặt, như thể bị nhiệt độ nóng bỏng căng ra, trùng khớp với hơi ấm đang dán chặt sau xương bả vai tinh tế của cô lúc này. Dù thắt lưng đang chìm trong nệm vô thức muốn rút ra cũng hoàn toàn vô hiệu.
Có một thứ sức mạnh vô hình, khiến cô và Ninh Thương Vũ gắn chặt vào nhau, dẫu cả vũ trụ rộng lớn có sụp đổ, họ cũng không rời xa.
Lâm Trĩ Thuỷ úp trán vào chiếc gối nhung mềm mại, cố nhịn thêm một lúc. Chừng một hai phút trôi qua, cuối cùng không chịu nổi nữa, cô giống như chú mèo nhỏ lông xù kêu lên khe khẽ: “Ninh Thương Vũ, anh dậy đi mà.”
Anh vẫn còn ở đây, cô cảm nhận được.
Hôm nay Ninh Thương Vũ không giống mọi ngày, không ra khỏi nhà từ sáng sớm. Anh vừa kết thúc giai đoạn cao điểm của dự án hợp tác gần đây, rõ ràng là đã lên kế hoạch cho mình một kỳ nghỉ ngắn.
Mà người khổ nhất chính là Lâm Trĩ Thuỷ, cô phải phối hợp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-ngay-nho-mong-kim-hoa/2855068/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.