Lâm Trĩ Thủy chỉ cần một ngón tay của anh là đủ, không hề tham lam.
Chiếc áo ngủ bằng lụa mềm mại của cô không cần Ninh Thương Vũ đụng vào cũng tự động trượt xuống, tim đập mạnh tưởng chừng sắp vọt ra khỏi lồng ngực, lao thẳng vào lòng bàn tay ấm áp của anh.
Ninh Thương Vũ nâng niu trái tim yếu mềm ấy một cách cẩn trọng, say mê để lại trên đó những dấu vết nguy hiểm và nhiệt độ khó lòng bỏ qua, nhất là ở những nơi còn đẹp hơn cả nốt ruồi nơi đuôi mắt cô.
Chỉ duy nhất vùng bụng đang ấp ủ một sinh mệnh nhỏ bé kia là anh luôn tránh né, đến cả hơi thở cũng không dám để rơi xuống.
Ánh mắt trong veo của Lâm Trĩ Thủy dần trở nên mơ màng, như bị hơi nóng làm choáng váng, không kìm được mà đưa tay níu lấy anh: “Thương Vũ, em muốn…”
Cụ thể muốn điều gì, cô cũng không thể nói rõ.
Ninh Thương Vũ hôn nhẹ vào lòng bàn tay ẩm ướt của cô, hơi thở nóng bỏng áp sát làn da mềm mại, lướt qua cổ tay như muốn cảm nhận từng nhịp đập nơi mạch máu, dịu dàng hỏi: “Muốn gì nào?”
Khoảnh khắc đó, Lâm Trĩ Thủy không kiểm soát được đỏ bừng mặt, cả cổ cũng đỏ lên một vùng.
Cô muốn sống mũi cao thẳng của Ninh Thương Vũ hít hà mùi hương của mình, muốn những ngón tay thon dài đẹp đẽ ấy nhẹ nhàng khám phá từng chút một, muốn nghe rõ tiếng nuốt xuống nơi yết hầu đầy quyến rũ kia.
Ninh Thương Vũ dùng mũi nhẹ nhàng ấn vào mạch máu mỏng manh nơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-ngay-nho-mong-kim-hoa/2855072/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.