Mạnh Dục Châu bước vài bước đã đến trước mặt cô. Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen thẫm, bên trong là áo len cao cổ cùng màu. Vai áo và đỉnh đầu vương vài bông tuyết, khiến gương mặt anh trông càng thêm lạnh lùng.
“Sao chú lại ở đây?” Đôi mắt Tống Tri Hòa lấp lánh trong đêm tối. “Tuyết rơi rồi, đến đón em về nhà.”
“Vâng ạ,” đôi mắt đen láy của Tống Tri Hòa cong lên. Cô quay sang chào nhóm Hạ Ninh: “Vậy tớ về trước nhé.”
Hạ Ninh gật đầu, nhìn bóng Tống Tri Hòa xa dần, vô cùng ngưỡng mộ nói: “Chú Út của Hòa Hòa tốt thật, tuyết rơi còn đến đón nữa.”
Hai người sóng vai trên đường, bốn bề tĩnh lặng.
Tống Tri Hòa co rúm người lại vì lạnh, mặt đỏ bừng. Mạnh Dục Châu nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, hỏi: “Lạnh à?”
Cô hé miệng đáp: “Hơi hơi ạ.”
Trong đêm đông tuyết đầu mùa này, một chiếc áo khoác còn vương hơi ấm cơ thể được choàng lên vai Tống Tri Hòa, hơi ấm lan tỏa tức thì, xua tan cái giá rét của mùa đông.
Tống Tri Hòa hơi mở to mắt, nghiêng đầu nhìn thấy xương hàm góc cạnh và đôi môi mỏng của người đàn ông.
Anh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu đen, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, dường như không hề bị cái lạnh ảnh hưởng.
Cô nhíu mày, cởi chiếc áo khoác trên vai xuống: “Chú Út, chú mặc vào đi, sẽ lạnh đấy.”
Một chiếc áo len mỏng manh sao chống chọi nổi cái rét này, cô sợ anh về đến nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-xuan-am-ap-kim-tri-cuu/2793380/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.