Lúc Tống Tri Hòa gỡ băng, động tác không tránh khỏi làm rách miệng vết thương, nhưng Mạnh Dục Châu vẫn không hé răng nửa lời.
Vết thương hồi phục rất nhanh, bên ngoài đã kết một lớp vảy máu đỏ thẫm, nhưng vẫn còn rỉ máu từng chút một do bị tác động.
Tống Tri Hòa vừa rắc thuốc bột lên, vừa nói: “Chú út, chú cứ yên tâm ở nhà dưỡng thương đi, đừng ra ngoài nữa, không thì vết thương khó lành lắm đấy.”
Mạnh Dục Châu ngắm nhìn gương mặt thanh tú, tĩnh lặng của cô, hàng mi cong vút, hơi thở thoảng ra khi nói chuyện khiến cơ thể anh khẽ rung động một cách khó hiểu.
“Biết rồi, sau này tôi không ra ngoài nữa.”
Những chuyện cần giải quyết cũng đã giải quyết xong.
Tống Tri Hòa băng bó lại cho anh, thắt một chiếc nơ xinh xắn. “Chú út, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao chú lại bị thương?”
Nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt cô, Mạnh Dục Châu vuốt nhẹ l/ên đỉ/nh đầu cô: “Kẻ thù trả thù thôi, yên tâm, không sao rồi.”
Anh nói nhẹ như không, nhưng trong lòng Tống Tri Hòa lại cảm thấy sợ hãi khôn nguôi, lỡ như nhát dao đó đâm thẳng vào tim thì…
Mạnh Dục Châu nhìn thấy vẻ khổ sở của cô, lòng cũng mềm đi một nửa, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, dịu dàng an ủi: “Được rồi, không sao đâu, đã an toàn rồi.”
Tống Tri Hòa sợ làm đau vết thương của anh, chỉ dám dựa hờ vào người anh. Cô không muốn trải qua cảm giác sinh ly tử biệt thêm một lần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-xuan-am-ap-kim-tri-cuu/2793384/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.