Tống Tri Hòa trằn trọc không yên, với sức lực nhỏ bé của mình, muốn điều tra rõ ràng toàn bộ sự việc quả thực quá khó khăn.
Đợi đến khi thi xong, cô có thể nghĩ cách, tìm kiếm sự giúp đỡ của cảnh sát cũng được, liên lạc với bạn cũ của ba cũng tốt, luôn có cách để làm cho chân tướng sáng tỏ.
Việc học không thể bỏ bê, thành quả ba năm khổ cực của cô phải được đền đáp.
Hiểu rõ mọi chuyện, Tống Tri Hòa càng thêm chuyên tâm vào việc học. Học tập có thể giúp cô tạm quên đi một vài chuyện, chỉ là cô nhận ra, cô bắt đầu kháng cự tiếp xúc với Mạnh Dục Châu.
Hạt giống nghi ngờ một khi đã gieo vào lòng, sẽ bén rễ nảy mầm.
Cô không có bằng chứng nào cho thấy Mạnh Dục Châu đã làm gì trong chuyện này, nhưng cũng không có cách nào tin tưởng anh một trăm phần trăm.
Bởi vì cô biết, Mạnh Dục Châu vẫn chưa hoàn toàn thẳng thắn với cô.
Về đến nhà, Tống Tri Hòa vẫn ăn xong bữa khuya dưới ánh mắt chăm chú của Mạnh Dục Châu.
Cô lau miệng, nói một câu “Cháu no rồi” rồi lên lầu.
Mạnh Dục Châu gật đầu, nhìn bóng dáng cô biến mất ở đầu cầu thang.
Dì Vương cũng đã nhận ra sự thay đổi của Tống Tri Hòa, cô trầm lặng hơn trước, cũng không hay cười nữa.
Nhìn sắc mặt hơi u ám của người đàn ông, bà nói: “chắc là dạo này cô bé mệt mỏi quá, sắp thi rồi, áp lực lớn.”
Mạnh Dục Châu “Ừm”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-xuan-am-ap-kim-tri-cuu/2793387/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.