Đến sân bay Nam Thành, ngồi mấy tiếng xe khách, rồi lại chuyển xe buýt, vòng đi vòng lại mấy lượt, cuối cùng Tống Tri Hòa cũng xuống xe ở đầu thôn.
Ở nông thôn dù sao cũng không tiện lợi bằng trong thành phố, nhưng không khí lại trong lành hơn nhiều, cũng ẩm ướt hơn. Tống Tri Hòa, một người con Nam Thành, cảm thấy một sự thoải mái đã lâu không có.
Từ đầu thôn đến nhà bà ngoại còn hơn mười phút đi bộ. Tống Tri Hòa sớm đã mệt nhoài vì đường xá xa xôi, tay xách vali gần như không còn chút sức lực.
May mắn gặp được một bác trai quen biết chạy xe ba gác, tốt bụng cho cô đi nhờ một đoạn.
Bác trai đội chiếc mũ rơm, làn da rám nắng vì mùa hè, nhưng vẫn vui vẻ ngân nga một điệu hát, thỉnh thoảng lại bắt chuyện với Tống Tri Hòa.
“Tri Hòa lâu lắm rồi không về nhỉ, lần trước gặp con cũng mấy năm rồi, thoáng cái đã lớn thế này.” Bác trai cười nói.
Đường quê không mấy bằng phẳng, thỉnh thoảng lại xóc nảy. Tống Tri Hòa ngồi trên chiếc ghế nhỏ phía sau xe ba gác, tay bám chặt vào thành xe để giữ thăng bằng. Nắng gắt trên đầu, cô cảm thấy lưng áo ướt đẫm mồ hôi.
Ngôi nhà trệt thấp thoáng hiện ra trước mắt, bác trai cười để lộ hàm răng trắng: “Đến nơi rồi đó.”
Tống Tri Hòa xuống xe, cảm ơn bác trai.
“Không có gì đâu, cùng một thôn cả mà, rảnh thì qua nhà bác chơi nhé.”
Trong thôn có rất nhiều người nhiệt tình, Tống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-xuan-am-ap-kim-tri-cuu/2793398/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.