Lúc Tần Viện xuống lầu, tim vẫn còn đập thình thịch.
Vừa rồi lúc gọi Tống Tri Hòa ăn cơm, dường như bà cảm thấy giọng cô bé có chút khác thường. Bà không để ý lắm, lại sang phòng sách gọi Mạnh Dục Châu, kết quả phòng sách trống không, chẳng có ai.
Mà phòng ngủ của anh cũng không có người.
Bà gần như có thể chắc chắn một trăm phần trăm, Mạnh Dục Châu đang ở trong phòng Tống Tri Hòa.
Con trai cuối cùng cũng chịu yêu đương, là chuyện tốt, nhưng biết ăn nói thế nào với Tống Nghĩa Viễn đây!
Tần Viện rối bời, đứng ở đầu cầu thang, vừa hay nhìn thấy Tống Nghĩa Viễn đẩy xe lăn từ sân sau lại. Trông tâm trạng ông có vẻ rất tốt, trên đùi đặt một đóa hoa bách hợp trắng còn e ấp nụ.
Khoảnh khắc nhìn thấy ông, bà theo bản năng tránh ánh mắt đi, rồi lại nhận ra hành động của mình quá lộ liễu, bèn cười gượng, chào ông: “Ăn cơm được rồi đấy.”
Tống Nghĩa Viễn gật đầu, nói cho Tần Viện quyết định của mình: “Tôi vừa ở nhà kính suy nghĩ một chút, định hai ngày nữa sẽ đến bệnh viện tập vật lý trị liệu. Mấy ngày nay đã làm phiền bà, thật ngại quá.”
“Sao đột nhiên lại muốn đi thế, Tết còn chưa qua hết mà, ở lại thêm mấy ngày nữa đi, Tri Hòa với Dục Châu cũng đang ở đây.”
Tống Nghĩa Viễn xua tay, chậm rãi nói: “Bây giờ tôi thế này, thật sự không tiện lắm, muốn nhanh chóng hồi phục.” Ánh mắt ông đầy thâm ý nhìn đóa hoa bách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-xuan-am-ap-kim-tri-cuu/2793418/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.