Người đàn ông dùng tay phải nâng mặt cô, tay còn lại siết chặt gáy cô, hệt như ma cà rồng, ra sức mú/t lấy môi lưỡi cô, giữa hai hàm răng nổi lên cảm giác tê dại.
Rất nhanh, mặt Tống Tri Hòa đỏ bừng, có chút thiếu dưỡng khí, há miệng th/ở dố/c.
Đầu anh từ từ cúi xuống, ngửi mùi hương ngọt ngào trên cổ cô, không nặng không nhẹ mà mú/t một cái. Thân thể Tống Tri Hòa run lên bần bật, hơi thở có chút rối loạn, ngăn cản động tác của anh.
“Đừng mà, sẽ để lại dấu đó.” Giọng cô mềm nhũn yếu ớt, mang theo chút nũng nịu.
Động tác Mạnh Dục Châu trở nên nhẹ nhàng hơn, chỉ là nhẹ nhàng liế/m láp, thỉnh thoảng điểm xuyết những nụ hôn dịu dàng.
Anh ngẩng đầu nhìn cô.
Hôm nay Tống Tri Hòa trang điểm, lại là trang điểm sân khấu nên khá đậm, khiến cả khuôn mặt cô rạng rỡ hẳn lên.
Vốn dĩ da cô đã trắng nõn, sau khi đánh phấn nền, khuôn mặt cô tựa như một món đồ sứ tráng men, tỏa ra ánh sáng tự nhiên. Mấy sợi tóc xoăn nhẹ buông lơi trên thái dương, trông vừa tinh nghịch lại đáng yêu.
Nhưng khi kết hợp với đôi mắt mơ màng, lại toát ra vẻ quyến rũ giữa nét ngây thơ của thiếu nữ và vẻ gợi cảm của người phụ nữ.
Màu son môi vốn là màu đỏ, nhưng sau khi bị anh hôn, màu sắc phai đi nhiều, ánh lên một lớp nước bóng.
Mạnh Dục Châu không kiềm chế được, lại cúi xuống hôn s.â.u hơn.
——-
Trong xe cuối cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-xuan-am-ap-kim-tri-cuu/2793425/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.