“Là kinh nghiệm đó.” Vưu Tư Gia vừa nói vừa chợt nhớ ra gì đó liền điều chỉnh tư thế ngồi, cúi người về phía trước định lấy thứ gì đó trong túi váy ngủ.
Dương Huyên bị động tác của cô khẽ lướt qua k.ích th.ích, không khỏi bật ra một tiếng rên trầm thấp, nhưng anh đã sớm bình tĩnh lại, định ngăn cản hành động của cô.
Nhưng Vưu Tư Gia đã nghiêng người, lấy đồ ra, cầm chiếc hộp lắc lắc như muốn khoe công lao: “Em còn mua cái này nữa.”
Dương Huyên nhìn rõ thứ trong tay cô thì không nói gì thêm.
Bầu không khí trở nên có phần kỳ lạ, Vưu Tư Gia thả lỏng tay xuống rồi liếc nhìn anh: “Anh không thích cái này à? Loại này vị dâu… Hay là em xuống đổi…”
“Đợi đã, Tư Gia.”
Dương Huyên bỗng giữ chặt eo cô, lực có phần mạnh khiến cô không thể động đậy.
Anh lại nở nụ cười, giọng điệu cũng ôn hòa, nhưng trong mắt lại chẳng hề có nét cười: “Em nói kinh nghiệm là có ý gì?”
Vưu Tư Gia bị ánh mắt anh nhìn đến mức hơi căng thẳng, nhỏ giọng đáp: “Là em học được đó, có người tốt bụng chia sẻ với em, còn dạy em nữa.”
Nụ cười trên mặt Dương Huyên hoàn toàn cứng lại, sắc mặt thay đổi mấy lần, giọng trầm xuống: “Với ai?”
Vưu Tư Gia chắc chắn rằng Dương Huyên đã tức giận, nhưng cô và Dư Miêu Vũ thân nhau như tay chân, đương nhiên sẽ không dễ dàng khai ra bạn mình, chỉ im lặng cúi đầu không nói.
Dương Huyên bỗng bóp nhẹ hai má cô, buộc cô phải nhìn mình.
Vưu Tư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-xuan-xao-dong-tu-xuan-ky/1503745/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.