Môi Vưu Tư Gia run rẩy, như có một cục bông nghẹn trong cổ họng khiến cô không thở nổi: “Chó… chó con của em…”
Cô chớp mắt, nước mắt rơi xuống tí tách.
Nhìn thấy vết nước ướt thành một vòng sẫm màu trên tay áo, Dương Huyên trong lòng giật thót, lập tức đoán ra tám chín phần sự tình.
Thấy Vưu Tư Gia có vẻ thở không nổi, anh vội vàng vỗ lưng cô, vốn là muốn giúp cô thở dễ dàng hơn, ai ngờ như chạm phải công tắc nào đó, cô đột nhiên nắm chặt cổ áo anh.
Sức Vưu Tư Gia không lớn lắm, nhưng cũng khiến anh thở không nổi.
Dương Huyên đành cúi người ôm lấy cô.
Lớp áo thô ráp cọ vào má cô, khó nói rõ là cảm giác gì, hơi lạnh se sắt, một chút mùi xà phòng, như đang trú ẩn trong một bến cảng quen thuộc.
Vưu Tư Gia úp mặt vào đó, ban đầu là khóc nhỏ nghẹn ngào, vai run lên từng đợt. Dương Huyên như dỗ trẻ nhỏ vỗ vỗ lưng cô lên xuống, cho đến khi cô cuối cùng cũng bắt đầu khóc nức nở thành tiếng.
Dương Huyên thở dài khẽ đến mức không nghe thấy.
Đợi khi Vưu Tư Gia khóc mệt rồi, mắt đẫm lệ, mới ngẩng mặt lên khỏi áo anh. Cô nhìn thấy vết ướt rõ ràng trên áo, không kìm được lại nấc một cái, giọng ồm ồm: “Xin lỗi…”
Dương Huyên nói không sao, rồi lấy khăn giấy từ trong túi ra, định lau nước mắt cho cô.
Vưu Tư Gia thấy bộ dạng nước mắt nước mũi giàn giụa hơi xấu hổ, vội đón lấy: “Em tự làm…”
Sau khi lau nước mắt xong cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-xuan-xao-dong-tu-xuan-ky/1503797/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.