“Tuyết rơi rồi.” Vưu Tư Gia khẽ nói.
Cô thấy Dương Huyên cũng ngẩng đầu nhìn lên trời, những bông tuyết bay múa, rơi xuống đất rồi lập tức tan biến, cũng rơi trên lông mày và lông mi của anh. Anh chớp mắt một cái, bông tuyết liền bị thân nhiệt ấm làm tan thành giọt nước, ướt đẫm đọng lại trên đó.
Dương Huyên đứng dậy, giọng rất nhẹ: “Về nhà thôi.”
Vưu Tư Gia không nhúc nhích, nói thật lòng, cô hơi không muốn về nhà, chỉ cúi đầu nói: “Đợi thêm một lát nữa.”
Dương Huyên nhìn cô: “Đợi gì?”
“Thì…” Vưu Tư Gia nắm chặt tay áo, “Xem tuyết ấy.”
Đối phương bước đến gần, đột nhiên dùng mu bàn tay chạm vào tay cô, nói: “Tay lạnh như băng thế.”
Vưu Tư Gia còn chưa kịp phản ứng gì, anh đã tiếp tục nắm lấy cổ tay áo của cô, lật ra ngoài một chút: “Mặc cũng không nhiều.”
Nói xong, anh liền quyết định: “Đẩy xe về thôi, ở đây lâu nữa, bị lạnh sinh bệnh thì sao.”
Vưu Tư Gia còn muốn giãy giụa thêm một lúc nữa, Dương Huyên đã đi vòng qua cô, đẩy xe đạp điện bước nhanh về phía trước.
“Tư Gia theo kịp nào.”
Vưu Tư Gia đành phải chạy bước nhỏ đến bên cạnh anh, gió thổi qua, bông tuyết bay vào trong khăn quàng cổ, cảm giác lạnh khiến cô rụt vai lại.
Dương Huyên thấy dáng vẻ đó của cô liền cười: “Anh bảo về nhà đi, em co ro như chim cút rồi kìa.”
Vưu Tư Gia phản bác: “Anh mới là chim cút í!”
“Run run, run run.” Tâm trạng Dương Huyên không hiểu sao trở nên tốt hơn, vừa đẩy xe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-xuan-xao-dong-tu-xuan-ky/1503799/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.