Cô bé lại quay về bên cạnh cánh cửa, không chịu bỏ cuộc, tay bám vào khung cửa, áp cả khuôn mặt vào khe hở, muốn nhìn kỹ hơn vào bên trong.
Ánh mắt còn chưa kịp quan sát hết cảnh vật trong sân thì đã nghe thấy tiếng nói từ phía sau—
“Con đang làm gì ở đây vậy!”
Vưu Tư Gia lập tức quay người lại, nhìn thấy Vưu Chí Kiên vừa từ nhà thầy bói trở về.
Phía sau anh ta không có ai khác, tay phải và tay trái đều xách đầy đồ, đang mắng cô bé: “Quần áo mới mua về, đừng có làm bẩn. Nhà này không có ai, đừng nhìn nữa.”
Vưu Tư Gia vội vàng hỏi: “Mọi người đâu rồi?”
“Mấy ngày nay không có ai cả, hình như đi nằm viện rồi.”
Vưu Tư Gia giật mình: “Chuyện gì vậy ạ?”
“Hình như là bà Tư của con.” Vưu Chí Kiên có vẻ cũng chỉ nghe được đồn đại, vừa nói vừa quay người đi về nhà, “Trước giờ hay đau dạ dày đau ngực, mấy ngày trước bị ông Tư của con chọc tức phát bệnh, đi khám mới biết là có vấn đề về tim nên phải vào viện đặt stent.”
“Có nghiêm trọng không ạ?”
Vưu Chí Kiên không kiên nhẫn nữa: “Làm sao bố biết được!”
Vưu Tư Gia đuổi theo phía sau tiếp tục hỏi: “Vậy khi nào họ về?”
“Bố làm sao biết được!” Vưu Chí Kiên đặt đồ xuống đất, gãi gãi mặt, “Mấy thứ này… là chú và cô vừa rồi cho con đấy.”
“Con mở ra được không?”
“Mở đi.”
Được cho phép, Vưu Tư Gia reo lên một tiếng, không quên chia sữa trong hộp cho Vưu Tư Khiết đang đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-xuan-xao-dong-tu-xuan-ky/1503819/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.