🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Phương Hạm cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh lại.

Rõ ràng chẳng có gì đáng để căng thẳng, thế mà chỉ cần nghĩ đến việc bên cạnh mình đang ngồi là Giang Diệc Nhiên, cô liền thấy không thể tự nhiên được. Cô điền bài trước còn sót lại mấy câu, mãi sau mới hoàn thành xong.

Lúc tổ trưởng đến thu bài, cô vẫn còn lo lắng. Không ngờ Giang Diệc Nhiên chẳng viết lấy một chữ, thậm chí còn chưa từng rút bút ra khỏi hộp, dứt khoát không nộp luôn. Có lẽ người kia đã quen rồi, chỉ thu mỗi bài của Phương Hạm rồi gom lại nộp lên trên.

Đến tiết tự học để học thuộc lòng bài văn. Phương Hạm vừa lật sách ra thì đã nghe thấy tiếng Giang Diệc Nhiên bên cạnh đang xé cái gì đó ra, là mấy món quà và thư tình do hai cô bạn gái hồi nãy đưa tới.

Cô liếc mắt qua bằng khóe mắt, thấy Giang Diệc Nhiên mở hộp quà ra, bên trong lớp giấy vụn vàng kim lấp lánh là một tay cầm chơi game, mấy cây kẹo hình gậy và vài cây nến hình quả táo.

Cậu chỉ liếc nhìn một cái rồi thản nhiên đặt hộp sang bên cạnh, người ngả tựa lười nhác vào ghế, cầm lá thư lên lướt qua.

Cậu thực sự đọc thật.

Ngồi ngay bên cạnh, Phương Hạm nghe rất rõ, lúc Giang Diệc Nhiên đọc đến đoạn nào đó còn bật cười khẽ một tiếng. Giọng cậu trong trẻo, trầm khàn đầy từ tính, dù chỉ là một tiếng cười thôi cũng mang theo sự ngông nghênh chẳng thèm che giấu.

Đọc xong, Giang Diệc Nhiên gập thư lại, ngửa người ra sau một chút rồi tiện tay ném sang bên. Chân ghế kim loại theo đó kéo lê trên sàn phát ra tiếng ken két cực kỳ chói tai.

Đến khi thầy giáo dạy Văn còng lưng đi vào lớp, buổi học sáng sớm cũng kết thúc.

Khác với cô giáo tiếng Anh nghiêm khắc và có trách nhiệm, thầy Văn của lớp Phương Hạm là một người lớn tuổi, chừng bốn, năm mươi gì đó, nhưng lại rất có phong cách. Thầy dạy lâu năm, tính cách thì phóng khoáng, hay kể mấy chuyện bên lề như tin đồn hay giai thoại lịch sử trong giờ học.

Chính vì thế mà tiết Văn rất được yêu thích. Dù sao học kiểu nhẹ nhàng, lại còn được hóng chuyện, vẫn thú vị hơn đống môn khô khan khác nhiều.

Vừa vào lớp, thầy đã ôm theo một xấp bài kiểm tra dày cộp, đưa cho bạn ngồi bàn đầu chia ra phát.

“Lần này lớp mình làm bài không được tốt lắm.”

“Điểm cao nhất khối là 142, không nằm trong lớp mình. Chỉ có điểm bài văn là cao nhất toàn khối thì lại ở lớp mình.”

Thầy vừa nói vừa đứng trên bục giảng.

“Thầy ơi hôm nay mình học phần đọc hiểu hay văn cổ ạ? Hay thầy giảng bài văn?” Có bạn bàn đầu hỏi.

“Muốn học gì?” Thầy hỏi lại.

“Văn ạ! Văn đi thầy!” Mấy tiếng hô vang từ dưới lớp.

Nếu được chọn, tất nhiên ai cũng chọn học văn. Cách thầy giảng văn khá đặc biệt, chỉ nói qua chủ đề, vài hướng triển khai, rồi chọn mấy bài viết hay trong lớp lên đọc cho cả lớp nghe, vài người đọc là hết nguyên tiết học.

Cách này giúp thầy khỏi phải chuẩn bị giáo án hay đứng giảng bài, học sinh bên dưới cũng rảnh rang lơ đãng, làm việc riêng. Quá hợp lý, đôi bên cùng có lợi.

“Được rồi, vậy thì giảng về bài văn nhé.”

“Bài văn lần này có một bài đạt điểm cao nhất lớp ta, ngoài ra cũng có mấy bài viết khá tốt nữa.”

Thầy dạy Ngữ văn cũng khá thoải mái, học sinh phía dưới bảo giảng văn thì liền giảng văn thật. Không rõ là thầy đã chuẩn bị sẵn từ trước hay chỉ là quyết định tức thời.

Lúc này bài kiểm tra cũng đã phát gần xong. Phương Hạm nhận bài, liếc qua điểm số, cũng tương đương với thành tích môn Ngữ văn trước giờ của cô. Ngữ văn và tiếng Anh của cô đều rất tốt, nhưng các môn tự nhiên thì lại yếu.

“Đây là đề văn của kỳ thi tốt nghiệp trung học năm ngoái nhé. Cái này còn cần thầy giảng sao? Nhìn tài liệu là thấy rõ các luận điểm rồi đúng không?” Thầy nói.

“Bố cục cũng rất rõ ràng, chỉ cần bám sát tài liệu mà viết, điểm cơ bản là chắc chắn có mà?”

“Đề như thế này, không cần thầy nói, các em cũng nên biết cách viết rồi mới đúng. Vậy mà vẫn có người viết lạc đề à?”

Phương Hạm ngồi tại chỗ, nhìn bài thi môn Ngữ văn trong tay. Đề văn lần này không khó, là đề thi thật của kỳ thi đại học năm ngoái ở một số tỉnh. Thật ra những bài nghị luận kiểu này, chỉ cần nắm được ý chính trong tài liệu thì không khó để đạt điểm chuẩn.

Cô vừa cúi đầu liếc nhìn bài văn của mình thì bất chợt nghe thấy thầy giáo gọi tên.

“Phương Hạm có mặt không?”

“Là người đạt điểm cao nhất toàn khối trong bài văn lần này.” Thầy vừa nói vừa nhìn xuống phía dưới.

Cô ngẩn người, vội vàng giơ tay lên. Bắt gặp ánh mắt của thầy cũng đang nhìn về phía cô.

“À, có mặt rồi à.”

“Giỏi đấy, em lên đọc bài văn của mình cho cả lớp nghe nhé.” Thầy nói rồi từ trên bục giảng chậm rãi bước xuống, ngồi vào một chỗ bên cạnh.

Phương Hạm bị gọi lên ngay từ đầu, tim đập thình thịch, vô cùng căng thẳng.

Trong đầu cô trống rỗng, chỉ còn nhớ mình như người máy mà đứng dậy, cầm tờ phiếu trả lời có bài văn đi lên trước lớp.

Do từ nhỏ thường xuyên bệnh tật, phần lớn thời gian cô đều phải nằm viện. Trước cổng bệnh viện có một sạp báo. Mỗi lần Phương Vi đến thăm cô đều mang theo vài quyển tạp chí, nhờ vậy mà cô đọc được khá nhiều.

Cô thích đọc truyện và tản văn của người khác, dần dần cũng hình thành thói quen viết nhật ký. Có lẽ là vì thường xuyên viết, nên khi làm văn cũng không thấy khó khăn lắm.

Phương Hạm mở bài kiểm tra của mình ra và bắt đầu đọc.

Có lẽ vì quá căng thẳng, giọng cô hơi run, tay cũng không nghe lời, khiến tờ giấy cầm trên tay rung rung rõ rệt.

Cô vừa đọc được nửa bài thì len lén ngước mắt nhìn xuống các bạn bên dưới.

Không may, ánh mắt đầu tiên lại rơi trúng Giang Diệc Nhiên.

Cũng không trách Phương Hạm lại hay chú ý đến cậu như vậy, bởi vì cậu thật sự quá nổi bật. Rõ ràng tính cách có phần cà lơ phất phơ, bất cần đời, vậy mà lại sở hữu gương mặt trong trẻo thiện lương, hoàn toàn phù hợp để hóa thân thành nam phụ dịu dàng, lễ phép, học giỏi trong bất kỳ bộ truyện ngôn tình học đường nào—

Tiếc là bản thân Giang Diệc Nhiên lại chẳng dính dáng gì đến hai hình mẫu đó cả.

Lúc ánh mắt cô đảo xuống dưới, liếc thấy Giang Diệc Nhiên đang dựa vào lưng ghế, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía cô, đôi mắt đen thẳm như vì sao lặng lẽ mà sáng ngời.

Ý thức được là cậu đang nhìn mình, tim Phương Hạm chợt đập mạnh một cái, phần lớn là vì không ngờ đến điều đó.

Dù sao thì bình thường Giang Diệc Nhiên có thèm nghe giảng đâu.

Nhưng để không bị người khác phát hiện ra cảm xúc, cô vội vàng thu hồi ánh nhìn, tiếp tục cúi đầu đọc nốt phần còn lại trên bài văn.

Càng đọc, cô lại càng lúng túng rối loạn.

Cô luống cuống đọc xong bài, ôm bài kiểm tra lật đật bước xuống bục giảng.

Các bạn trong lớp vỗ tay lấy lệ. Thầy giáo lại gọi một nữ sinh viết văn tốt khác lên đọc tiếp.

Tim Phương Hạm vẫn đập thình thịch, cô nhanh chóng quay về chỗ ngồi, cúi gằm đầu xuống bàn. Ánh mắt vô tình chạm phải của lúc nãy thôi mà đã khiến cô căng thẳng đến mức tay chân bủn rủn, huống hồ là còn phải đứng trước cả lớp.

Trong lớp, bàn học không phải là bàn đơn, mà là loại bàn đôi, mỗi bàn ngồi hai người, hai bên trái phải đều là lối đi. Vậy nên, cô và cậu ngồi rất gần nhau.

Cô không muốn để ai nhận ra cảm xúc của mình, chỉ dán mắt vào bài kiểm tra. Nhưng thật ra, cả tai và má cô đều nóng ran lên rõ rệt, đến cả bài văn mà bạn nữ thứ hai đọc cô cũng chẳng nghe lọt câu nào.

Cuối cùng cũng đến giờ ra chơi.

Phương Hạm nghĩ đến việc đưa món quà Giáng sinh cô đã chuẩn bị sẵn trong cặp cho cậu, mất một lúc lâu mới lấy đủ can đảm.

Ai ngờ, vừa mới quay người chuẩn bị lấy quà thì Giang Diệc Nhiên liếc nhìn điện thoại một cái rồi bất ngờ đứng phắt dậy, bước dài ra khỏi lớp.

Cô chỉ biết đứng ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cậu biến mất qua cửa lớp.

Thật ra trường có quy định không cho mang điện thoại, nhưng gần như ai cũng có, thầy cô phần lớn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Phương Hạm thấy hơi tự trách, khi cậu ấy còn ở đó thì cô lại chần chừ không đưa, bây giờ cậu đi rồi lại chẳng có cơ hội. Nếu còn tiếp tục kéo dài, chẳng biết đến bao giờ mới đưa được.

Quà tặng dịp lễ mà, phải tặng đúng lúc mới hợp, để lâu sẽ trở nên kỳ cục.

Cô ngồi xuống, sửa lại những câu sai trong bài kiểm tra Ngữ văn, rồi cẩn thận gấp bài thi lại, bỏ vào cặp.

Trong giờ ra chơi, lớp trưởng môn Toán đi trước đến văn phòng lấy bài thi và bảng xếp hạng điểm về, nhờ vài bạn khác phát cho cả lớp.

Môn khiến Phương Hạm sợ nhất chính là Toán.

Khác với Toán tiểu học và trung học cơ sở, từ khi lên cấp ba, cô cảm thấy độ khó của kiến thức và bài tập tăng vọt. Nhiều khi chưa làm đến phần tự luận phía sau thì những câu trắc nghiệm cuối cùng đã khiến cô bí bách rồi.

Lần trước, bài kiểm tra Toán khó hơn bình thường, làm cũng rất vất vả. Hai câu trắc nghiệm và điền đáp án cuối cùng cô hoàn toàn không chắc chắn, chỉ đoán đại rồi điền. Câu tự luận cuối cùng thì đến câu hỏi số hai là cô đã không nghĩ ra cách giải. Vài câu khác cô cũng không biết mình làm đúng hay sai.

Thầy dạy Toán thì rất nghiêm khắc, thỉnh thoảng còn gọi bất ngờ học sinh lên bảng trả lời, điều đó khiến Phương Hạm hơi sợ.

Vì lần trước cô làm bài không tốt nên giờ cô cũng chẳng dám chắc điểm lần này. Thấy các bạn đang phát bài, cô không khỏi lo lắng thay cho chính mình.

Dù trong nhà không ai ép buộc cô về điểm số, nhưng mỗi khi thi không tốt, Phương Hạm vẫn cảm thấy có lỗi.

Vì bệnh tật của cô mà cả nhà đã phải vất vả quá nhiều rồi.

Cô thường có cảm giác mình chính là gánh nặng kéo lùi bố và chị gái, vì vậy cô luôn muốn học giỏi hơn, càng giỏi hơn nữa, ít nhất cũng có thể mang lại chút an ủi cho gia đình giữa cuộc sống đầy áp lực này.

Rất nhanh, bảng điểm tổng hợp có tên học sinh và vị trí xếp hạng được phát đến tay trước cả bài kiểm tra Toán. Phương Hạm nhận lấy, nhìn một cái, kết quả vẫn trong mức cô chấp nhận được.

Cô nhìn chằm chằm vào bảng điểm, thở phào nhẹ nhõm.

Cô chỉ có một lần duy nhất từng đứng hạng hai toàn khối, còn lại đa phần đều quanh quẩn trong top năm đến mười. Lần này cô đứng hạng sáu, tính ra cũng là phát huy ổn định.

Chủ yếu là vì những học sinh đứng đầu đều rất xuất sắc. Từ lớp 11 trở đi, hầu hết mọi người đã bắt đầu tập trung thực sự vào việc học.

Xem xong điểm của mình, ánh mắt Phương Hạm không kìm được mà trượt xuống dưới, cuối cùng trong hàng chữ dày đặc cũng nhìn thấy cái tên Giang Diệc Nhiên.

Thành tích của cậu xưa nay vẫn không tốt, cũng chẳng hề quan tâm đ ến chuyện học hành.

Lần này đứng thứ ba từ dưới lên trong lớp, dù sao thì cũng đã “tiến bộ” hơn lần trước, khi đứng thứ hai từ dưới lên một bậc. Cô biết rõ cậu là người thông minh, chỉ là chưa từng dồn tâm trí vào học hành mà thôi.

Tiếng chuông chuẩn bị vào tiết vang lên lần thứ hai, Giang Diệc Nhiên mới ung dung xuất hiện ở cửa lớp.

Phương Hạm vừa ngẩng đầu đã thấy cậu, tim cô liền lỡ mất hai nhịp. Cô khẽ siết chặt bàn tay, lập tức ôm lấy cặp vào lòng, tay đưa vào trong nắm lấy một bên túi quà.

Cậu bước đi đầy khí chất. Như thể không điều gì có thể trói buộc được cậu, trên người luôn toát ra vẻ tự do phóng khoáng.

Phương Hạm nhìn cậu đi qua phía trước lớp, men theo lối đi về chỗ ngồi. Tim cô như treo lên cao, nghĩ bụng giờ mới là tiết thứ hai, cũng chưa muộn, nên tranh thủ lúc thầy Toán chưa đến mà đưa quà cho cậu.

Nếu không thì với tính cách cứ lo lắng và rụt rè thế này của mình, chắc đến lúc tan học cũng chẳng dám đưa.

Cô nghĩ như vậy, và đúng khoảnh khắc Giang Diệc Nhiên vừa trở lại, cô lấy hết can đảm, rút món quà từ trong cặp ra, đặt lên ghế của cậu.

“Cái đó… Giáng sinh vui vẻ!”

Tai cô đỏ bừng, nói rất nhanh một câu ngắn ngủi, rồi lại sợ người ta thấy mình đường đột quá, liền luống cuống nói thêm: “Bình thường khi mình không có mặt, cảm ơn cậu đã giúp mình nhận tài liệu với đề kiểm tra.”

Lúc này, Giang Diệc Nhiên vừa quay lại, còn chưa kịp ngồi xuống.

Phương Hạm thấy rõ cậu hơi sững lại một chút, như thể không ngờ cô sẽ tặng quà cho mình. Nhưng nét mặt ấy chỉ thoáng qua, rất nhanh biến mất trên khuôn mặt đẹp đẽ nhưng lạnh lùng của thiếu niên ấy.

“Không có gì.”

Cậu nói, giọng nhàn nhạt. Tay tiện thể cầm món quà cô để trên ghế, nhét vào ngăn bàn.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.