Giang Diệc Nhiên nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, không cách nào chấp nhận nổi.
Cảm giác như có ai đó nổ súng bắn thẳng vào ngực cậu.
Ban đầu chỉ là sững sờ, trống rỗng, như đầu óc bị tắt máy, chưa kịp cảm nhận đau đớn. Nhưng rồi cảm giác đó chậm rãi lan ra từ lồ ng ngực, ngấm dần vào từng đường gân thớ thịt.
Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên những đoạn ký ức ít ỏi mà cậu đã ôm giữ, ôn đi ôn lại suốt bao nhiêu lần.
Cậu nhớ dáng vẻ cô quay đầu nhìn mình trong toa tàu điện ngầm, lúc bị phát hiện thì đỏ mặt quay đi, lưng vẫn thẳng tắp đầy cố chấp.
Cậu nhớ dáng vẻ cô úp mặt lên bàn chơi với thú cưng điện tử.
Nhớ đến ngày cuối cùng ở trường, cô ngồi cạnh cậu, lặng lẽ khóc, vẫn cố chấp giữ nguyên một tư thế.
Nhớ đến dải cột tóc kết bằng những hạt trai trắng nhỏ xíu, nhớ đến mái tóc mềm mại buông lơi nơi cổ.
Cậu từng muốn xoa đầu cô, xem cảm giác sẽ như thế nào… nhưng chưa kịp làm.
Bây giờ… mãi mãi cũng không còn cơ hội nữa.
Mắt cậu vừa cay xè vừa đau, trong lồ ng ngực như có thứ gì đó sưng phồng muốn nổ tung. Cậu lại một lần nữa hối hận đến cùng cực, vì hôm đó không ở lại nói với cô thêm vài câu. Nói rằng cậu không cố ý, chỉ là hôm đó tâm trạng không tốt, cần chút không gian yên tĩnh. Có lẽ nếu chịu mở miệng, mọi chuyện đã không đến mức như vậy.
Ít ra thì… cô sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-yeu-tham-ket-thuc-bon-la-bac/2803980/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.