“Vậy… cũng được. Em ấy nằm ở giường bên phải, sát cửa sổ đó. Em cứ đứng ngoài nhìn một chút thôi nhé.”
Phương Vi ngập ngừng, cuối cùng cũng mềm lòng, dịu giọng nói: “Chị sẽ vào trong kéo rèm ra cho, chắc em sẽ nhìn được.”
“Cảm ơn chị.”
Giang Diệc Nhiên gật đầu, đưa bó hoa trong lòng ra trước.
“Làm phiền chị mang cái này giúp em đưa cho cô ấy… không nói là của em cũng được.”
Cậu nói xong, cụp mắt trầm mặc vài giây, rồi cuối cùng rút tấm thiệp chúc mừng được kẹp trong bó hoa ra, siết chặt trong lòng bàn tay, vò lại thành một cục nhỏ.
Phương Vi nhìn cậu, trong lòng bỗng cảm thấy phức tạp. Nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ gật đầu, nhận lấy bó hoa rồi mở cửa bước vào phòng.
Cô đi đến, kéo tấm rèm trắng ngăn giường ra, sau đó đưa bó hoa đến bên giường cô gái đang nằm.
Cùng lúc đó, Giang Diệc Nhiên đứng ngoài cửa lặng lẽ nhìn vào.
Cửa sổ bệnh viện không lớn, chỉ là một khung nhỏ hẹp hình chữ nhật. Nhưng sau khi Phương Vi kéo rèm ra, từ chỗ đứng ngoài cửa, cậu cuối cùng cũng có thể nhìn thấy người trong lòng—
Phương Hạm mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình màu xanh trắng, trên người còn cắm ống thở phụ trợ, đang ngồi yên trên giường đọc sách, cả người trông rất bình thản.
Chỉ khi Phương Vi bước vào với bó hoa trong tay, cô mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Hình như cô đã gầy đi rất nhiều so với trước đây, gương mặt chẳng còn chút nét bầu bĩnh nào. Có lẽ để tiện điều trị và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-yeu-tham-ket-thuc-bon-la-bac/2803979/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.