Trong đồn công an.
“Khi nãy cảm ơn anh.” Lâm Vãn Tuyết cầm túi đá mà viên cảnh sát vừa đưa, nhẹ nhàng chườm lên mặt. Cô nhìn Trần Đình Việt, trong mắt tràn đầy sự quan tâm và biết ơn, “Anh có bị thương không?”
Trần Đình Việt mím môi lắc đầu, ánh mắt vẫn dừng trên gương mặt cô, tâm trạng chưa thể dịu xuống. Anh vừa nghe cuộc trò chuyện giữa cô và nữ cảnh sát, đây không phải lần đầu tiên người đàn ông tên Tống Kha kia đánh cô.
Nhưng đây là lần nghiêm trọng nhất.
Chuyện như vậy, cảnh sát chỉ có thể khuyên giải, chẳng mấy chốc, Tống Kha đã nước mắt nước mũi giàn giụa, quỳ rạp trước mặt Lâm Vãn Tuyết mà khóc lóc xin lỗi.
Nhìn cảnh ấy, Trần Đình Việt cảm thấy bực bội vô cùng. Anh ngước nhìn cô, do dự mấy lần rồi vẫn không nhịn được mà hỏi: “Cô có cần tôi giúp tìm luật sư ly hôn không?”
Lâm Vãn Tuyết sững sờ, người đàn ông quỳ trước mặt cô cũng đờ ra một thoáng, rồi ngay sau đó, ánh mắt gã nhìn Trần Đình Việt trở nên u ám khó chịu.
Trần Đình Việt nhíu mày, định mở miệng nói gì đó.
Tống Kha vội nắm lấy tay Lâm Vãn Tuyết, giọng điệu khẩn thiết: “Vãn Tuyết, anh không ly hôn đâu. Anh thật sự biết sai rồi, là do anh quá yêu em, quá dễ ghen tuông. Nhìn thấy cửa hàng em có khách nam ra vào, anh không chịu nổi.”
Gã biết rõ điểm yếu của cô. “Vãn Tuyết, em nghĩ đến bố em và gia đình đi. Nếu em ly hôn, bọn họ cũng sẽ đau lòng lắm đấy. Vừa nãy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-loi-thu-da/1714818/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.