Chuyện xảy ra vài ngày trước, khi ánh nắng chói chang cuối cùng cũng chịu rút đi và vầng trăng treo cao giữa màn đêm. Chu Ôn Yến vừa xong một đống việc, lấy lon bia từ tủ lạnh ra ngoài hóng gió. Ngay khi anh bước ra, văn phòng vốn yên tĩnh bỗng trở nên náo động.
Trong văn phòng có vài cô gái trẻ, từ khi Chu Ôn Yến đến làm việc được mấy ngày, mắt họ cứ dán chặt vào anh.
Lão Triệu không ít lần châm chọc anh về chuyện này. Ông ta ngậm điếu thuốc, châm lửa rồi đưa bao thuốc về phía Chu Ôn Yến, thấy anh lắc đầu liền thu tay lại.
“Suốt ngày dán mắt vào điện thoại, không phải thật sự như tin đồn là cậu đã bị tóm rồi chứ?”
Chu Ôn Yến khẽ ngước mắt lên, giọng nói nửa đùa nửa thật: “Họ đồn thế nào?”
Lão Triệu vốn thích cái kiểu thờ ơ trong mọi việc của anh: “Nói cậu vừa cưng chiều vừa bảo vệ, còn nhìn chằm chằm ghê lắm.”
Anh không phủ nhận: “Ừm, không sai.”
Nói xong lại quay về với điện thoại, anh biết cô đã về nhà, nhìn cô lên tàu rồi anh mới đi.
Cô gái nhỏ thật sự giận lắm, tin nhắn cũng không thèm trả lời.
Chu Ôn Yến nhìn giờ, mười một giờ, chắc cô vẫn chưa ngủ. Anh gọi điện qua, đầu dây bên kia chuông reo mãi không nghe máy cũng không cúp. Chu Ôn Yến kiên nhẫn đợi đến khi tự động ngắt máy, sau đó lại chuyển sang WeChat gửi vài câu, cuối cùng nhắn chúc ngủ ngon.
Ngước đầu lên, thấy Lão Triệu đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đặc biệt lạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-loi-thu-da/1714865/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.