Trình Tuế Ninh chớp chớp mắt, mím môi rồi từ từ mở miệng.
Chu Ôn Yến kiên nhẫn đợi cô.
“Được rồi… thực ra không chỉ có thế.” Vừa dứt lời, anh bỗng nắm ngược lại tay cô, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay ẩm ướt của cô.
Trình Tuế Ninh rút tay lại, nhưng anh không cho, vừa nắm chặt vừa cúi xuống hôn cô, môi chạm môi, thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn, sau đó cùng nhau xuống lầu.
Khi ra khỏi tòa nhà giảng dạy, có người gọi anh, trông có vẻ quen biết, hai người nói chuyện phiếm vài câu. Trình Tuế Ninh cúi đầu có vẻ không tập trung, lòng bàn tay bị anh bóp mạnh, rồi anh ghé sát tai cô nói gì đó, mơ hồ không rõ.
Cô không nghe rõ cũng không hiểu, ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt trêu chọc của chàng trai đối diện, mơ hồ dường như lại hiểu ra đôi chút.
Trời quá lạnh, họ nói vài câu rồi từ biệt.
Sau khi họ đi, chàng trai kia không biết gọi điện cho ai đó, chửi vài câu tục tĩu, rồi như thể thông báo tin động trời: “Chu Ôn Yến thật sự sa lưới rồi, các cậu không thấy cái vẻ quan tâm của cậu ta. Vãi chưởng, sống lâu rồi cái gì cũng gặp được.”
Trình Tuế Ninh không nghe thấy lời người phía sau, đi được vài bước, cô bị anh ôm từ phía sau, lén hôn má một cái rồi ngẩng lên như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trong đầu cô cuối cùng cũng phân tích được phiên bản rõ ràng của câu nói đó, cô kéo kéo anh, nhón chân hôn anh một cái: “Vừa rồi em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-loi-thu-da/1714873/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.