Lúc 6 giờ sáng, Bắc Thành lại đổ một trận tuyết nữa.
Trình Tuế Ninh ngủ thêm một giấc nữa tỉnh dậy cảm thấy cảm cúm thật sự đã khá hơn nhiều, lúc mở tủ quần áo lấy đồ, cố ý lấy một chiếc áo cổ lọ.
Thẩm Nghi vừa hay chứng kiến tất cả, lắc đầu tặc lưỡi hai tiếng, “Cậu có che kỹ đến mấy cũng vô dụng thôi, đám bà tám đông đảo sẽ không tha cho cậu đâu.”
Yêu đương với Chu Ôn Yến, làm sao có thể bình yên được.
Mấy ngày trước đó khi khai giảng náo nhiệt nhất, Trình Tuế Ninh không có ở trường, cũng coi như thoát được một kiếp.
Lúc ra khỏi ký túc xá, vừa hay người ký túc xá bên cạnh cũng đi ra.
Ban đầu bọn họ còn nói nói cười cười, nhìn thấy Trình Tuế Ninh bọn họ đột nhiên im bặt, đợi đi qua họ mới lại bắt đầu trò chuyện.
Trình Tuế Ninh mím môi, Thẩm Nghi khoác tay cô, “Đừng để ý đến bọn họ.”
Ôn Dao ở bên cạnh phụ họa, “Đúng vậy.”
Thẩm Nghi: “Sau này người đối xử với cậu như vậy còn nhiều lắm.”
Trình Tuế Ninh: “…”
Ôn Dao cười ngất, sau đó giả vờ kéo dài giọng “à” một tiếng, “Cái giá của việc tán tỉnh Chu Ôn Yến đấy~”
“…”
Mạnh Nhã Du vừa ra khỏi ký túc xá, một cái đã nhìn thấy Chu Ôn Yến, thật ra không chỉ mình cô ta, người ra ra vào vào đều nhìn thấy.
Bước chân cô ta khựng lại, nhìn thấy bữa sáng trong tay Chu Ôn Yến, ngay cả câu hỏi của bạn cùng phòng về màu son môi hôm nay cũng không trả lời.
“Nhã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-loi-thu-da/1714874/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.