Tạ Hoài ngồi đó, nhìn kết quả báo cáo trên tay mình, không động đậy.
Sao có thể chứ?
Khớp xương của cậu chỉ thi thoảng có hơi đau thôi mà, chỉ là bị trật chân thôi mà, sao có thể là ung thư xương được chứ?
Nhưng tay của cậu vẫn không ngừng run rẩy, Tạ Hoài ngẩng đầu, cười hỏi bác sĩ một câu: “Có phải ngài đang đùa tôi đúng không?”
Bác sĩ đẩy mắt kính, mới muộn màng nhận ra đứa trẻ trước mặt mình mới có 17 tuổi mà thôi, đột nhiên ông không biết phải trả lời như thế nào.
“Không có,” Mấy giây sau, bác sĩ thở dài một hơi, nhìn Tạ Hoài nói, “Chúng tôi… kết quả báo cáo của chúng tôi ra rất cẩn thận, đều phải thông qua rất nhiều mặt kiểm tra, sẽ không cho ra kết quả sai, hoặc là nói chưa bao giờ cho ra kết quả sai nào, cũng…sẽ không đùa với người mắc bệnh.”
Câu nói phía sau Tạ Hoài không nghe rõ nữa, chỉ thấy tai của mình một trận ong ong, sửng sốt qua đi chỉ còn lại chết lặng và mờ mịt.
Lúc này đột nhiên cậu lại cảm thấy rất vui mừng, vui mừng vì hôm nay Giang Tự không đi cùng cậu đến đây.
Ít nhất thì Giang Tự cũng sẽ không biết sớm như vậy.
Tạ Hoài dùng mấy phút để tiêu hóa dòng chữ trên ttờb báo cáo kết quả, đè xuống nỗi buồn trong ánh mắmắtcaa, cậu đứng lên cầm lấy điện thlên, trông vô cùng bình tĩnh nói: “Được, vậy tôi đi gọi điện thoại.”
Nói xong, Tạ Hoài liền kéo cửa đi ra ngoài.
Hành lang bệnh viện có rất nhiều người, Tạ Hoài đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-noi-cau-rat-kho-theo-duoi/1159635/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.