Bạch Phong cười: “Đi chịu chết sao.”
“Cậu có tư cách nói tôi? Lúc trước không biết ai vì lấy súng mà vọt vào đàn zombie……” Phương Việt đút số thuốc vào túi, còn thừa hai lọ nhỏ. Lúc này màu sắc đôi mắt anh đã khôi phục bình thường, chỉ còn hai cơ hội uống thuốc. Mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng……
“Tôi không thể để cha mẹ Ngô Giang chết ở bên trong, tôi phải đưa bọn họ ra cùng.”
Mã Kha nghe xong, chỉ cảm thấy người này điên rồi. Tuy rằng không biết quan hệ gì giữa bọn họ, đến mạo hiểm sinh mệnh đáng giá trở về cứu người sao. Có thể cứu trở về đương nhiên rất tốt, nhưng sợ rằng sẽ táng thân bên trong, mất nhiều hơn được.
Phương Việt đưa muc cho Bạch Phong: “Hai người đi trước, hội hợp ngoài thành.”
Bạch Phong lại không nhận, ôm hai tay dựa vào xe: “Anh rõ ràng tình hình hiện tại? Trừ dị hình ra, còn không biết nơi nào đâu bom, tôi cá anh không sống ra ngoài được.”
Săc mặt Phương Việt trắng bệch, không trả lời, chỉ đặt mũ lên xe: “Tôi đi đây.”
Anh chạy theo hướng trở về doanh trại, bước chân trầm trọng, từng bước như đạp lên vũng bùn sâu. Cho dù lý trí nói cho anh biết tình hình lúc này chưa chuyển biến xấu nhân lúc còn sớm thì thoát đi, nhưng đến tột cùng lại không nghe theo lời tiếng lòng mách bảo.
Ngọn lửa hừng hực nổi lên lớn hơn trước cả một thuỷ triều zombie, không khác gì ngày tận thế thứ hai. Lúc trước, Ngô Giang đến tột cùng là nghĩ như thế nào mà lại dám trực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-noi-kiep-truoc-toi-la-tra-cong/2178183/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.