Đã lâu không gặp, rõ ràng là cô với người đó.
***
Tay trái của Tần Tống chính thức… bị gãy.
Trương Phác Ngọc vẽ một con gà con lên lớp bột rắn đanh bó chặt trên cánh tay của con trai, vừa vẽ vừa hỏi anh đến lần thứ tám mươi mấy: “A Tống, rốt cuộc con làm ảo thuật gì cho Đình Đình xem mà gãy luôn cả tay thế này?”
Tần Tống nằm trên ghế sô-pha, cánh tay phải lành lặn vắt ngang mắt, giả bộ chết.
Tần Uẩn khẽ kéo vợ: “Phác Ngọc… Đừng hỏi nữa!”
Trương Phác Ngọc tỏ vẻ tiếc nuối: “Em cũng muốn nó làm ảo thuật cho em xem mà.”
Tần Uẩn ngoảnh mặt, thở dài bất lực: “Em muốn cánh tay phải của con trai bảo bối gãy nốt hay sao?”
Trương Phác Ngọc lắc mạnh đầu, lúc này mới chịu nhả Tần Tống ra, không hỏi đông hỏi tây gì thêm nữa.
Hàn Đình Đình tiễn thợ điện ra cửa rồi quay vào nói: “Cầu dao điện đã sửa xong rồi ạ.”
“Sửa nhanh vậy hả?” Trương Phác Ngọc hoàn toàn vô tâm nhả ra một câu.
Người nói vô tâm nhưng người nghe hữu ý, gương mặt Tần Tống đột nhiên tối sầm lại, đôi chân dài thõng xuống, anh ngồi dậy xỏ chân vào đôi dép lê đi trong nhà. Trương Phác Ngọc ở đằng sau thấy vậy hớt hải gọi: “A Tống! Con đi đâu thế?”
“Đi vệ sinh!” Anh bực bội đáp.
“Một tay không tiện đâu!” Trương Phác Ngọc chuyển hướng sang con dâu: “Đình Đình, con mau vào giúp nó đi!”
Hàn Đình Đình đang uống nước táo, suýt chút nữa thì sặc lên cả mũi.
***
“Khụ… Tần Tống!” Ở ngoài phòng vệ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-noi-nhan-duyen-do-troi-dinh/1960938/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.