Dư Niên nhớ lại cảnh tượng pháo hoa đầy trời mình thấy được qua vách tường thủy tinh của nhà hàng, mỉm cười.
“Niên Niên, em nói xem, có phải đó cũng là người tiếp ứng đèn LED và pháo hoa không?”
“Có lẽ vậy.” Nhớ tới một người thần bí, chắc bây giờ anh ấy đã ngủ rồi?
Nói xong, Úc Thanh lại nói, “Không nói những thứ khác nữa, lượng tiêu thụ của em coi như độc nhất vô nhị trong mấy năm gần đây rồi. Ngay cả album “Nhất Vô Sở Hữu” của chị lúc ấy làm trùm bảng, có thể nói là cực kỳ hot nhưng số lượng tiêu thụ bản đĩa cũng không bằng em, nhất định giải thưởng sẽ không còn là giấc mơ hão huyền.”
Dư Niên đứng dựa vào tường, thản nhiên đút tay vào túi, “Cũng hơi vượt quá dự liệu của em, thành tích khá hơn dự đoán của em và Mạnh ca nhiều.”
“Không cần biết có vượt quá dự liệu hay không, dù sao thành tích số liệu cũng hiển thị trước mắt, em không biết đâu, xung quanh chị ai cũng gọi đĩa nhạc này của em là “Thần Tập”, giống như thần album vậy, ha ha!”
Dư Niên xấu hổ, “Bọn họ quá khen rồi.”
“Khen còn chưa đủ!” Giọng điệu Úc Thanh tự hào, “Còn chưa album điện tử nữa, đĩa nhạc album của em mười ngày bán hai trăm ngàn bản, một bản một trăm đồng, tiền vào túi là bao nhiêu? Mấy người hồi trước nói em hát chẳng ra gì, chắc bị mấy con số này dọa khóc quá? E là Khúc Tiêu Nhiên nằm mơ cũng cười tỉnh!”
“Ừ, Khúc tổng thì em không biết, nhưng đúng là Mạnh ca nằm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-noi-toi-rat-ngheo/850440/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.