Chấp pháp giả Hắc Ám đứng im bất động.
Toàn thân nó như từ mực nước tạo thành, phía sau là sương mù âm u mông
lung, gương mặt thì biến ảo vô số khuôn mặt khác biệt.
"Tụ tập tới những sinh vật Ác Mộng này, cho nên người cảm thấy có thể khiêu
chiến ta sao?"
Nó ồm ồm nói.
Liễu Bình im lặng, giương mắt lên.
Đỉnh đầu Chấp pháp giả Hắc Ám, tùng hàng chữ nhỏ biến đổi liên tục:
[Ác Mộng Hàng Lâm Giả.]
[Đây là...]
Chữ nhỏ còn chưa hiện xong, trên gương mặt đen kịt đầy hắc thủy của Chấp
pháp giả Hắc Ám, khuôn mặt đó bỗng nhiên biến mất, nhanh chóng ngưng tụ
thành một gương mặt dữ tợn tràn đầy sát khí khác.
Những chữ nhỏ trên đỉnh đầu của nó cũng theo đó mà biến đổi:
[Diều Viễn chi Triều - Trục Lãng Giả.]
[Đây là tồn tại nơi sâu trong Ác Mộng, là một kẻ hủy diệt cực kỳ kinh khủng,
nó...]
Chữ nhỏ còn chưa hiện xong, gương mặt của Chấp pháp giả Hắc Ám lại biến
đổi.
Liễu Bình nói nhỏ: "Ta chưa bao giờ thấy qua một tên mạnh như người bao giờ,
tới cùng thì ngươi là ai?"
Chấp pháp giả Hắc Ám: "Chờ ta giết hết bọn rác rưởi này, lại chặt đứt tứ chi của
ngươi, rồi chúng ta sẽ chầm chậm trò chuyện."
Nó đứng tại chỗ bày quyền thế.
Võ học loài người? Trái tim Liễu Bình nhảy mạnh lên, phía sau có một bóng mờ
xuất hiện.
Bóng mờ đi tới, hóa thành một Liễu Bình khác, ném toàn bộ thẻ bài trong tay ra
ngoài.
Bụp bụp bụp bụp bụp! Từng tiếng vang xuất hiện, hai mươi chín
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/1585695/chuong-740.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.