Đèn trong hành lang không có ai sửa, tất cả đều chìm trong bóng tối.
Trong một màu đen kịt, Trần Trúc mò mẫm tìm ổ khóa. Hành lang hẹp, cậu có thể cảm nhận được Từ Lan Đình phía sau lưng, như có như không đang tiến đến gần cậu.
Người đàn ông dáng người cao lớn, hơi cúi người, liền ôm trọn Trần Trúc vào lòng, dùng cằm nhẹ nhàng cọ vào mái tóc mềm mại của Trần Trúc.
Cánh cửa sắt cũ kỹ kêu cót két một tiếng, chân trước của Trần Trúc vừa bước vào nhà, đã bị người ta mạnh mẽ ấn lên cửa.
Nụ hôn mang theo hương rượu của Từ Lan Đình, nhẹ nhàng rơi xuống môi cậu.
Lúc đầu, chỉ là nhẹ nhàng cọ xát, dán vào nhau, như đang dỗ dành, mang theo chút lấy lòng.
Sau đó, trở nên quấn quýt triền miên, ý vị khát khao trong nụ hôn thêm sâu, dần dần nhiễm d*c v*ng.
Nụ hôn còn chưa đi vào sâu, thì chiếc điện thoại cũ kỹ trong ngăn kéo đột nhiên kêu bíp bíp.
Trần Trúc đẩy Từ Lan Đình ra, ấn chặt bàn tay đang đốt lửa lung tung của hắn.
"Tôi nghe điện thoại." Trần Trúc xoay người đi, ánh mắt đầy d*c v*ng của Từ Lan Đình ẩn mình trong bóng tối.
Khương Kiện Nhân bình thường sẽ không tìm Trần Trúc ở ngoài trường. Nhưng dạo gần đây các suất học bổng của các trường danh tiếng có chút thay đổi, hai người nói chuyện với nhau cũng nhiều hơn.
"Việc tuyển sinh tự chủ bên đó là vào tháng sau, nếu cậu có hứng thú chúng ta có thể cùng nhau đi thử."
"Ừm." Trần Trúc đồng ý, trong lòng tính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-thuat-lam-lop-xe-du-phong/2860036/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.