🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Xe chạy một đường về phía mà Trần Trúc không biết. Trần Trúc không có tâm trạng đoán ý của Từ Lan Đình, liền dứt khoát nhắm mắt lại dựa vào lưng ghế.

Nói ra thì, Trần Trúc thật sự không thích đi xe của Từ Lan Đình.

Từ Lan Đình nhìn thì có vẻ ngoài lịch sự, nhưng bên trong lại hoang dại, tốc độ lái xe lần nào cũng khiến Trần Trúc kinh hồn bạt vía. Lần nào Trần Trúc cũng óc choáng váng khi tới nơi xuống xe.

Nhưng lần này, Từ Lan Đình lại lái xe bình ổn lạ thường, xe từ từ lái vào một nơi giống như sân tập.

Trần Trúc nhìn bốn phía bằng phẳng, có chút khó hiểu.

"Lại đây." Từ Lan Đình ném chìa khóa xe cho Trần Trúc, "Tôi dạy em lái xe."

Trần Trúc cầm chiếc chìa khóa nặng trịch trong tay, nói: "Đây cũng là phạm trù của chơi đùa sao?"

Từ Lan Đình tức giận bật cười, khoanh tay lạnh lùng nói: "Đúng. Em không chỉ phải chơi cùng ông đây, còn phải làm tài xế cho tôi. Giải thích thế này đủ hài lòng chưa, tiểu quân tử?"

"Anh họ!" Một người đàn ông mặc đồ đua xe chạy đến từ phía xa, "Sân bãi đã dọn sạch cho anh rồi, anh-" người đàn ông nói được một nửa thì thấy thiếu niên đang đứng sau lưng Từ Lan Đình.

Từ Lan Đình ngẩng đầu, liếc nhìn Trần Trúc, "Dẫn cậu ấy đi vài vòng."

"Hả? Không phải anh tự mình đến chơi xe à?" Vẻ mặt em trai của Từ Lan Đình nghi hoặc, hóa ra để hắn dọn sạch sân đua chỉ là để nhường đường cho thằng nhóc này?

Cũng chưa thấy Từ Lan Đình để tâm đến người tình nhỏ nào như vậy luôn đấy?

"Không chơi." Từ Lan Đình dẫn người đến khu xe chọn xe, "Đưa cậu ấy đến học lái xe."

Từ Giang nhất thời nín họng, dùng cái sân đua chuyên nghiệp của hắn để cho một thằng nhóc tập lái xe thôi à?

"Cái này... cũng được thôi." Từ Giang liếc nhìn Trần Trúc một cái, không dám nói gì, cũng chẳng dám hó hé gì.

Tới thì cũng lỡ tới rồi, mà Từ Lan Đình còn bày ra trận địa lớn như vậy, Trần Trúc đành phải chọn một chiếc BMW khiêm tốn, ngồi vào ghế lái.

Lý thuyết cậu đã thi qua một lần trong thời gian rảnh, nhưng tiền học lái xe thì tạm thời cậu không đủ khả năng chi trả, nên đành gác lại sau.

Trí nhớ của Trần Trúc rất tốt, các thao tác cơ bản đều nắm rõ trong lòng, nhưng cũng chỉ dừng lại ở kiến thức lý thuyết, kiểu này không khác gì cưỡi ngựa xem hoa.

Cậu từ từ khởi động xe, đang do dự thì cửa ghế phụ đột nhiên bị người ta mở ra.

Trần Trúc vốn tưởng sẽ là một huấn luyện viên chuyên nghiệp, không ngờ Từ Lan Đình lại cứ thế thản nhiên lên xe, khoanh tay mắt không hề nhìn thẳng, "Đạp ga đi."

"Anh..." Trần Trúc có chút cạn lời, "Anh biết dạy sao?"

Từ Lan Đình nhướn mày, "Lúc anh trai drift trên đường núi, em còn chưa tốt nghiệp mẫu giáo đâu." Chẳng qua chỉ là xoay vô lăng, đạp chân ga thôi mà, khó lắm sao?

Trần Trúc vừa xoay vô lăng, vừa khẽ lẩm bẩm, "Tôi không học mẫu giáo." Trẻ con ở vùng quê hầu hết đều lớn lên dưới bàn tay của ông bà, những căn nhà nhỏ quây bằng hàng rào bùn đất, đó chính là "trường mẫu giáo" của chúng.

"Khụ..." Từ Lan Đình che miệng ho khan một tiếng, ngồi thẳng người, "Yên tâm, để tôi dạy em."

Bất ngờ là, Từ Lan Đình lại dạy khá tốt. Hắn hiểu rõ tính cách của Trần Trúc, luôn đúng lúc nhắc cậu tăng tốc, hoặc là rẽ hướng.

Trần Trúc lái xe quá thận trọng, mà Từ Lan Đình lại vô cùng phóng khoáng, hai người lại đạt được cân bằng ngoài ý muốn. Xe đi trên đường bằng phẳng một cách trơn tru, vững vàng đi một vòng.

Việc luyện tập kéo dài đến tối, Trần Trúc cử động cánh tay đã hơi cứng lại, còn chưa kịp nói gì, đã bị Từ Lan Đình đột nhiên đến gần khiến cậu giật mình lùi lại.

Người đàn ông đột nhiên tới gần, hơi thở thanh mát đột nhiên vây quanh chóp mũi Trần Trúc.

"Anh..." Trần Trúc nhíu mày, định nói gì đó...

Tách một tiếng, dây an toàn được nhẹ nhàng tháo ra.

Mà Từ Lan Đình như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên lùi lại, dựa vào lưng ghế, "Được rồi, hôm nay tập đến đây thôi."

Nghĩ đến những chuyện lần trước của Từ Lan Đình, Trần Trúc không muốn ở lại trong xe với hắn nữa, để tránh lại xảy ra những chuyện cưỡng ép nào đó.

Trần Trúc không hề do dự xuống xe.

Cho dù Từ Lan Đình không có hành động gì quá đáng, Trần Trúc vẫn cảm nhận được khát vọng sâu trong mắt Từ Lan Đình.

Từ Lan Đình là người quen chơi bời, nhưng Trần Trúc vẫn luôn tuân thủ giới hạn về lễ nghĩa liêm sỉ. Cậu không muốn phối hợp với Từ Lan Đình, cũng không muốn vượt qua giới hạn của mình để tìm kiếm những k*ch th*ch.

"Sợ gì chứ." Từ Lan Đình xuống xe, ẩn ý l**m l**m môi nhìn Trần Trúc "Tôi có thể ăn thịt em à."

Trần Trúc tránh ánh mắt của Từ Lan Đình, nhìn những chiếc xe sang đắt tiền trong xưởng, "Hôm nay, sao anh lại đưa tôi đến đây?"

Từ Lan Đình không phải là anh hùng giấu mặt, hắn chậm rãi ôm lấy eo Trần Trúc, khẽ nói, "Người say xe sau khi học lái xe, sẽ dần dần không say xe nữa."

"A Trúc." Bàn tay người đàn ông lướt trên lưng Trần Trúc, bờ vai gầy gò của cậu thiếu niên, khiến hắn phải nhẹ tay lại, "Sau này lên đại học có rất nhiều trường hợp cần dùng đến xe, em phải học lái xe, biết không?"

Không hiểu vì sao, Trần Trúc lại nảy sinh một ảo giác mình sắp phải chia ly với người trước mắt.

Có lẽ, cũng không phải ảo giác. Có lẽ sau khi lên đại học, sự "mới mẻ" của Từ Lan Đình đối với cậu cũng đã hết.

Trần Trúc biết cậu vẫn không thể buông tay người đàn ông trước mặt này, nhưng cậu chắc chắn, thời gian sẽ chữa lành tất cả.

Cậu là khách qua đường trong cuộc đời Từ Lan Đình.

Từ Lan Đình cũng chỉ là khách qua đường trong cuộc đời cậu.

Vốn dĩ là bèo nước gặp nhau, sóng trào dâng lên, đến lúc tan thì sẽ tan.

Chỉ là, không biết lúc đó bọn họ sẽ kết thúc theo cách nào, không biết sẽ là "chia tay êm đẹp", hay là "tan rã không vui".

Trần Trúc không nghĩ nhiều, chỉ đi theo sau Từ Lan Đình. Nhìn bóng lưng cao ráo thẳng tắp của người đàn ông, Trần Trúc nghĩ, ít nhất thì, con bướm đó đã dùng một khoảnh khắc ngắn ngủi để dừng chân trước cửa sổ nhỏ của cậu.

Một người rực rỡ chói mắt xông vào tuổi thanh của cậu, rồi lướt qua nhau, thoáng nhìn một cái, vậy cũng đủ rồi.

Vẫn là Từ Lan Đình lái xe khi về nhà, cho dù Từ Lan Đình đã giảm tốc độ, nhưng Trần Trúc vẫn thấy hơi chóng mặt.

Cậu nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế, nghe thấy giọng điệu thờ ơ của người đàn ông: "Em thế này, sau này làm sao đi xa được."

Trần Trúc không thoải mái ngồi thẳng lên một chút, mày khẽ nhíu lại. Từ Lan Đình thấy vậy, liền dừng xe bên đường, nghiêng người qua, "Há miệng."

Trần Trúc tưởng rằng Từ Lan Đình lại muốn giở trò gì, vừa mở mắt liền thấy kẹo bạc hà trong lòng bàn tay người đàn ông.

Cậu theo bản năng mở miệng, vị bạc hà mát lạnh lập tức khiến đầu óc tỉnh táo hơn không ít.

Từ Lan Đình xoa xoa mái tóc ngắn của Trần Trúc, "Ngoan, học lái xe cho giỏi vào. Quen rồi thì không khó chịu như vậy nữa."

"Ừm." Trần Trúc ngậm kẹo bạc hà, giọng nói mơ hồ.

Từ Lan Đình cười một tiếng, "Lần này sao ngoan vậy?" Hắn gõ gõ ngón tay lên vô lăng, như vô tình mở miệng, "Trước kia không phải chuyện gì cũng đều tính toán rõ ràng sao, sao, lần này chịu nhận chút tình cảm rồi à?"

Nói ra thì, Trần Trúc thật sự là người bướng bỉnh nhất trong tất cả những người tình của hắn. Không chịu nhận tiền của hắn, không chịu nhận quà, ngay cả khi hắn thỉnh thoảng đề nghị muốn đưa cậu đi chơi, Trần Trúc cũng đều từ chối với lý do mình không đủ tiền.

"Lần này không tính toán tiền bạc với tôi à?" Từ Lan Đình cười nói.

Trần Trúc ngậm kẹo, trong miệng là vị bạc hà mát lạnh, "Tôi lên giường với anh, anh cho tôi tiền." Cậu toàn thân đều là mùi bạc hà mát lạnh, đến cả giọng nói cũng càng thêm lạnh lùng, "Chẳng phải là chơi như vậy sao."

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, bật lửa lóe lên một đốm lửa, thắp sáng điếu thuốc trên môi người đàn ông.

Sự im lặng dài dằng dặc.

Từ Lan Đình nhìn thành phố lung linh ánh đèn ngoài cửa sổ, khuôn mặt nghiêng khuất sau làn khói mờ ảo.

Trần Trúc không thấy rõ vẻ mặt của người đàn ông, cũng không muốn nhìn, cậu nhai nát viên kẹo, "Lái xe đi, tôi còn bài kiểm tra chưa làm xong."

Người đàn ông từ từ nhả ra một làn khói, im lặng khởi động xe.

Dòng xe trên phố như biển cả, dù là xe đua đắt tiền đến đâu, hòa vào biển xe cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc.

Trần Trúc nhìn qua gương chiếu hậu thấy ánh mắt của Từ Lan Đình, cậu tự nhủ, cho dù người đàn ông này có xuất sắc đến đâu, cũng chỉ là một khách qua đường trong biển người mênh mông thôi.

Hy vọng, khi Từ Lan Đình hòa vào biển người, cậu có thể giữ được chút thể diện mà quay lưng rời đi.

-

Thời gian đếm ngược đến kỳ thi đại học trên bảng đen bị xóa đi từng ngày, thời gian trôi đi không ngừng.

Trong lớp học, yên tĩnh đến nỗi chỉ còn lại tiếng bút lướt trên giấy. Tất cả mọi người đều căng dây thần kinh, ngay cả thời gian uống nước đi vệ sinh cũng được tính toán chính xác đến từng phút.

Lúc này, chỉ có Trần Trúc là rảnh rỗi, thỉnh thoảng vẫn có thể thấy bóng dáng thẳng tắp của cậu thiếu niên trên sân bóng rổ.

Cậu thậm chí trong lúc ôn tập căng thẳng vẫn có thể thi qua bằng lái xe số 2, và tích cực chuẩn bị cho kỳ thi sát hạch cuối cùng.

Vì việc học lái xe nên Trần Trúc phải dùng nhiều thời gian ở bên Từ Lan Đình hơn.

Nhưng phần lớn thời gian,người đàn ông đều vững vàng ngồi ở ghế phụ, thờ ơ chỉ dẫn lộ trình lái xe cho Trần Trúc.

Sau khi luyện tập xong, hắn lại giống như hồ ly mà xoay chuyển chiêu thức, dịu dàng nhưng mạnh mẽ hôn lên mày mắt của cậu thiếu niên, dẫn cậu đến ngủ ở gần như tất cả những khách sạn năm sao ở thủ đô.

Nhìn ga giường lộn xộn và người đàn ông đang ngậm điếu thuốc trên giường, Trần Trúc đột nhiên nghi ngờ.

Người mà trước kia bận đến mức cả tháng không gặp một lần, hình như đột nhiên rảnh hơn nhiều.

Từ Lan Đình dẫn cậu đi học lái xe, dẫn cậu đi dạo phố, gần như mỗi đêm đều gối đầu bên cạnh cậu.

Trần Trúc lau khô tóc, treo khăn lên ở ban công khách sạn.

Phía sau truyền đến mùi thuốc lá đắng chát, giây tiếp theo, Trần Trúc được Từ Lan Đình nhẹ nhàng ôm vào lòng.

Trần Trúc không nói gì, hai tay đặt trên lan can, phóng tầm mắt nhìn về phía xa. Từ Lan Đình vậy mà không làm gì cả, chỉ khẽ cọ cọ lên hõm vai Trần Trúc.

Trong không gian yên tĩnh, hai người im lặng ôm nhau.

Một lát sau, Từ Lan Đình mới mổ lên má Trần Trúc, "Thích nơi này không?"

Trần Trúc thật lòng gật đầu, dù sao khách sạn tiền triệu, phong cảnh đương nhiên vô cùng đẹp.

"Lần sau, dẫn em đến trang viên Tử Ngọc, phong cảnh ở đó còn đẹp hơn."

Trang viên Tử Ngọc... Nếu Trần Trúc nhớ không nhầm, đó là nhà chính của Từ gia.

Cảm nhận được người trong lòng đột nhiên cứng đờ, Từ Lan Đình bật cười, "Căng thẳng gì chứ, em không muốn đến xem nơi mà tôi lớn lên sao?"

Tự hỏi lòng mình, có cậu thiếu niên nào mang đầy tình yêu, mà không muốn thật sự bước vào cuộc sống của người kia?

Nhưng cố tình, đối phương lại là Từ Lan Đình.

Tình yêu của Từ Lan Đình thật giả lẫn lộn, lúc có lúc không, như con bướm không thể nắm bắt trong gió. Trần Trúc tự nhủ, cậu không có bản lĩnh để nắm giữ người đàn ông sinh ra đã khao khát tự do này.

"Em không muốn đi." Trần Trúc ép mình tỉnh táo lại. Cậu như đang đi trên lưỡi dao, chỉ cần một chút sơ sẩy, sẽ rơi vào vực sâu mang tên Từ Lan Đình.

"Khẩu thị tâm phi." Bàn tay của người đàn ông lướt trên ngực cậu thiếu niên, cảm nhận sức lực nơi đầu ngón tay.

Từ Lan Đình: "Trần Trúc, em đang sợ cái gì."

Trần Trúc không phải đối thủ của Từ Lan Đình, nhưng cậu thắng ở chỗ, cậu không bao giờ dùng sự giả tạo che giấu tấm chân tình của mình.

Cậu quay người lại, đối diện với Từ Lan Đình, "Đương nhiên là sợ rồi. Em sợ mình sẽ lún sâu vào; sợ đến khi bị anh chơi chán vứt sang một bên, còn phải hèn hạ mà níu kéo anh; sợ không cẩn thận, cả đời này cũng không thể quên được anh."

Trần Trúc nhíu mày, thật lòng nói: "Từ Lan Đình, em xin anh. Đừng có trêu chọc em nữa."

Cậu thiếu niên không hề che giấu trái tim tan vỡ của mình trước mặt người đàn ông.

"Từ Lan Đình, em thật sự, thật sự rất thích anh. Nếu không phải em còn chưa phân biệt rõ được giữa yêu và thích, em cũng sẽ dám nói rằng em yêu anh."

Trần Trúc đẩy Từ Lan Đình ra một chút, nghiêm túc nói: "Nếu anh không muốn bị em đeo bám, nếu anh vẫn muốn tự do, thì đừng trêu chọc em nữa. Chúng ta chơi thì cứ chơi, đến lúc nên tan tiệc thì cũng tan cho đàng hoàng, được không?"

Từ Lan Đình ngẩn người, cười khổ.

Trò chơi là do chính hắn đặt ra, giờ tự mình trói buộc cũng xem như đáng đời.

Từ Lan Đình thở dài, hôn lên môi Trần Trúc: "Trần Trúc, những lời như vậy, đừng nói lần thứ hai."

Hắn cắn cắn đôi môi "biết ăn nói" của Trần Trúc, cố nhẫn nhịn cảm xúc không tên trong lòng.

"Tôi không thích nghe." Từ Lan Đình nói.

••••••••

Tác giả:

Màn kịch nhỏ vào năm mới: Mẹ kế ra sân! Kéo tất cả các con trai ra chúc tết mọi người!

Từ Lan Đình: "Cục cưng, năm mới vui vẻ. Ăn nhiều vào nhé, gầy quá anh đau lòng."

Trần Trúc: "Nguyện các vị trong năm mới, trừ cũ nghinh tân, dũng cảm tiến lên, vượt qua mọi chông gai, đại triển hồng đồ-" (Xin lỗi, Trúc Tử uống hơi nhiều, tiếp theo bé con sẽ bắt đầu đọc thuộc lòng những lời chúc, tôi sẽ cho ẻm tắt mic!)

Thẩm Tri Hạ: "Lên game lên game! Anh trai dẫn cậu bay!"

Tưởng Minh Trác: "Chúc các vị năm nay đều hoàn thành KPI một cách hoàn mỹ."

Khụ khụ, còn có một vị Hải Vương chưa ra sân- "Cũ không đi thì mới không đến, bạn trai cũng giữ một năm rồi, cũng đến lúc thay mới-" (Aaaaa câm miệng!)

Quan niệm của Hải Tử ca cực kỳ không đúng đắn, các bạn nhỏ đừng học theo nhé~

Nào nào nào, tiếp theo là một tiểu đáng thương đang rơi vào bãi tu la - "Nuôi cá cần cẩn thận." (Vì bé đáng thương đang bận phân bổ thời gian nuôi cá, nên không lãng phí thời gian quý báu của cậu ấy nữa!)

Cuối cùng, tác giả khún nạn chúc mọi người, năm mới vui vẻ! Yêu mọi người moa~ (Chương này tặng ngẫu nhiên cho các tỷ tỷ một ít lì xì, cảm ơn mọi người đã ủng hộ tui trong thời gian qua)

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.