Xe chạy một đường về phía mà Trần Trúc không biết. Trần Trúc không có tâm trạng đoán ý của Từ Lan Đình, liền dứt khoát nhắm mắt lại dựa vào lưng ghế.
Nói ra thì, Trần Trúc thật sự không thích đi xe của Từ Lan Đình.
Từ Lan Đình nhìn thì có vẻ ngoài lịch sự, nhưng bên trong lại hoang dại, tốc độ lái xe lần nào cũng khiến Trần Trúc kinh hồn bạt vía. Lần nào Trần Trúc cũng óc choáng váng khi tới nơi xuống xe.
Nhưng lần này, Từ Lan Đình lại lái xe bình ổn lạ thường, xe từ từ lái vào một nơi giống như sân tập.
Trần Trúc nhìn bốn phía bằng phẳng, có chút khó hiểu.
"Lại đây." Từ Lan Đình ném chìa khóa xe cho Trần Trúc, "Tôi dạy em lái xe."
Trần Trúc cầm chiếc chìa khóa nặng trịch trong tay, nói: "Đây cũng là phạm trù của chơi đùa sao?"
Từ Lan Đình tức giận bật cười, khoanh tay lạnh lùng nói: "Đúng. Em không chỉ phải chơi cùng ông đây, còn phải làm tài xế cho tôi. Giải thích thế này đủ hài lòng chưa, tiểu quân tử?"
"Anh họ!" Một người đàn ông mặc đồ đua xe chạy đến từ phía xa, "Sân bãi đã dọn sạch cho anh rồi, anh-" người đàn ông nói được một nửa thì thấy thiếu niên đang đứng sau lưng Từ Lan Đình.
Từ Lan Đình ngẩng đầu, liếc nhìn Trần Trúc, "Dẫn cậu ấy đi vài vòng."
"Hả? Không phải anh tự mình đến chơi xe à?" Vẻ mặt em trai của Từ Lan Đình nghi hoặc, hóa ra để hắn dọn sạch sân đua chỉ là để nhường đường cho thằng nhóc này?
Cũng chưa thấy Từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-thuat-lam-lop-xe-du-phong/2860046/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.