🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cổ tay đột nhiên bị nắm chặt. Trần Trúc không quay đầu lại, Từ Lan Đình cũng chỉ giữ lấy cổ tay cậu, im lặng hồi lâu.

Một câu chia tay, khiến người đàn ông vốn hoạt ngôn bỗng dưng mất đi ngôn ngữ. Níu kéo, xin lỗi, thậm chí là dụ dỗ, tất cả đều trở nên vô nghĩa và yếu ớt.

Cuối cùng, Từ Lan Đình chỉ có thể thở dài, khàn giọng hỏi: "Vì sao?"

Hắn tự thấy mình đã đối xử với Trần Trúc đủ đặc biệt. Từ lúc ban đầu hai người nói rõ chỉ là chơi đùa, đến sau này cả hai đều rung động và muốn thử hẹn hò, Từ Lan Đình hiểu được mình đã sai ở đâu.

Hay đúng hơn, một người đã quen ở thế chủ động, quen đón nhận tình yêu của người khác, vẫn chưa ý thức được rằng, cán cân tình cảm cần những tình cảm tương xứng mới có thể cân bằng.

Hắn nhìn Trần Trúc chờ đợi như là lẽ đương nhiên, tùy ý tiêu hao tình yêu tràn đầy của thiếu niên, mặc cho những kỳ vọng của cậu hết lần này đến lần khác tan vỡ, rồi lại ban phát cho cậu những ảo tưởng hão huyền.

Suy cho cùng, Từ Lan Đình đã quen với việc đùa bỡn tình cảm của người khác. Khi tình yêu nồng nhiệt của Trần Trúc bày ra trước mắt, hắn cũng không nhìn thẳng vào, cũng chẳng hề để tâm.

Thứ Từ Lan Đình quan tâm, mãi mãi chỉ là bản thân hắn. Hắn mãi mãi chừa đường lui cho mình, mãi mãi không thể như Trần Trúc, yêu một người như con thiêu thân lao vào lửa.

Nhưng khi thực sự nhìn thấy bóng lưng rời đi của Trần Trúc, lần đầu tiên trong đời Từ Lan Đình cảm thấy lo sợ.

Hắn đã hỏi câu hỏi vô nghĩa và thừa thãi nhất. Ngay cả chính hắn cũng thấy buồn cười.

Trước đây toàn là người khác hỏi hắn vì sao chia tay, bây giờ trời đất đảo lộn, cũng đến lượt hắn rồi.

"Vì sao..." Trần Trúc cười lạnh, thậm chí không muốn quay đầu nhìn hắn, "Từ Lan Đình, anh có phải vẫn luôn thấy mình rất vô tội không?"

Trần Trúc hung hăng hất tay người đàn ông ra, lạnh lùng nói: "Chẳng vì sao cả." Cậu không muốn lãng phí thời gian vào một kẻ như Từ Lan Đình, bởi vì hắn sẽ không bao giờ hiểu, tình cảm cần sự bình đẳng, còn hắn chỉ muốn hưởng thụ mà không muốn trả giá.

"Tôi chơi đủ rồi." Trần Trúc khoác ba lô lên vai, mở cửa, "Vậy thôi nhé."

Bên ngoài sân vận động, Trần Trúc thấy Phương Húc vẫn còn đợi cậu.

Lúc này, cậu không thể không đối mặt khi Phương Húc chất vấn cậu, thậm chí đã chuẩn bị tinh thần đón nhận sự khinh miệt từ cậu ta.

Dù sao thì, sau khi "bạn tốt" Khương Kiện Nhân biết cậu dây dưa với Từ Lan Đình, đã gây ra rất chuyện khó chịu.

Trần Trúc tự thấy lòng ngay thẳng, nhưng tuổi trẻ vẫn chưa đủ mạnh mẽ để mặc kệ suy nghĩ của người khác.

Đặc biệt khi đối phương là người bạn đã giúp đỡ cậu lúc khó khăn.

"Trần Trúc, cậu..." Phương Húc nhíu mày nhìn đôi môi rách của Trần Trúc và những vết ửng đỏ trên cổ cậu.

Trần Trúc không che giấu, cũng không định che giấu. Cậu nhàn nhạt nói: "Nếu cậu muốn nghe giải thích, tôi có thể giải thích. Nếu cậu không muốn, vậy phiền cậu đưa tôi về nhà cậu một chuyến, hành lý của tôi vẫn còn ở đó-"

Lời còn chưa dứt, Phương Húc đột nhiên xông tới, túm cổ áo Trần Trúc: "Mẹ kiếp... Trần Trúc, trong mắt cậu Phương Húc tôi chỉ là thằng ngốc không phân biệt được đúng sai à?"

Cậu ta giận đến nổi gân xanh, gần như la ầm lên: "Có phải thằng kia bắt nạt cậu không? Cậu nói đi!"

Trần Trúc không ngờ phản ứng đầu tiên của Phương Húc lại là bảo vệ mình. Cậu ngẩn người một chút, từ từ nói: "Không có."

Cậu biết thế lực của Từ Lan Đình ở Kinh Thành. "Tôi không sao." Trần Trúc không muốn Phương Húc bị cuốn vào chuyện này.

"Không có?" Phương Húc tức đến mức buông Trần Trúc ra, định xông vào trong sân: "Ở địa bàn của ông đây mà dám động vào bạn tôi, thằng đó không muốn sống nữa à-"

"Phương Húc!" Trần Trúc gọi cậu ta lại, dừng một lát rồi nói, "Về nhà trước đi, được không?"

Phương Húc nhìn qua ô cửa kính lớn trên tầng hai sân vận động, mơ hồ thấy bóng dáng cao gầy của người đàn ông. Cậu ta chỉ về phía đó, hét lớn: "Thằng chó! Mày chờ đấy cho tao!"

Trần Trúc không thấy rõ vẻ mặt của Từ Lan Đình, nhưng có thể cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo toát ra từ người đàn ông đứng trước ô cửa kính.

Cậu miễn cưỡng kéo Phương Húc lên xe, thoát khỏi tầm mắt của hắn, mới từ từ nói: "Tôi không sao. Với lại, cậu đừng chọc vào anh ta."

Phương Húc vốn thẳng tính, không hiểu sao Trần Trúc lại phải dây dưa với Từ Lan Đình: "Thằng đó vừa nhìn đã biết không phải loại tốt lành gì, Trần Trúc, có phải cậu có điểm yếu gì trong tay hắn không?"

"Anh ta quả thật không phải người tốt lành gì." Trần Trúc thừa nhận đánh giá của Phương Húc, nhưng không muốn người vô tội bị cuốn vào vòng xoáy này, "Nhưng anh ta cũng không dễ chọc. Phương Húc, tôi biết cậu muốn giúp tôi, nhưng tôi thật sự không muốn liên lụy đến cậu đâu."

Phương Húc thấy Trần Trúc nghiêm túc, không cứng đầu nữa: "Thằng đó, rốt cuộc là ai vậy?"

"Cậu từng nghe về Từ Thị chưa?" Trần Trúc l**m môi, vết thương hơi nhói đau.

"Nghe rồi, chẳng phải là tập đoàn lớn nổi tiếng ở Kinh Thành sao?" Phương Húc ngơ ngác gật đầu, chờ đợi câu trả lời của Trần Trúc, "Thằng đó có quan hệ với Từ Thị à?" Thảo nào lại ngông cuồng như vậy, còn dám chặn người ngay sân vận động."

"Ừm." Trần Trúc đưa tay quệt vết máu bên môi.

"Má, vậy là có ô dù rồi còn gì?" Phương Húc tức giận, "Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!"

Trần Trúc nhìn cậu ta, khó khăn mở miệng: "Anh ta, không có ô dù."

"Anh ta chính là ông chủ của Từ Thị."

Phương Húc ngẩn người, hỏi cậu: "Thằng đó, là cái người kia à?"

Tên tuổi Từ Lan Đình ai trong giới cũng biết, không chỉ vì hắn trẻ tuổi đã một mình gánh vác cả tập đoàn Từ Thị, mà còn vì vẻ ngoài xuất chúng, lại thêm cách đối nhân xử thế khéo léo, biết tiến biết lùi, nên những người muốn làm thân với hắn có thể xếp hàng dài từ đường vành đai 2 đến vành đai 5.

Phương Húc làm kiểu gì cũng không cảm thấy người đàn ông lúc nãy giống với vị tổng tài được đồn là "tuấn tú lịch thiệp" đang nắm quyền ở Từ Thị kia.

"Không phải chứ, trong ấn tượng của tôi, ông chủ Từ Thị khá dễ nói chuyện mà ta?"

Trần Trúc cười lạnh, đây chính là chỗ cao tay của Từ Lan Đình. Hắn luôn xuất hiện với vẻ ngoài ôn hòa có chừng mực, khiến người ta mất cảnh giác, lại còn có tiếng tốt là trẻ tuổi tài cao.

Nhưng ai biết được sự âm hiểm và tàn nhẫn ẩn sau đó?

Phương Húc nhìn vết thương trên môi Trần Trúc, nhíu mày: "Con mẹ nó đúng là sói đội lốt cừu!"

Đúng vậy... Trần Trúc nghĩ, lúc đầu sao mình lại không nhìn thấu bộ mặt thật của tên khốn đó chứ?

Một lúc sau, Trần Trúc mới hỏi: "Cậu không hỏi vì sao tôi lại... ở bên anh ta à?"

Cậu vẫn nhớ, lúc trước Khương Kiện Nhân cầm đoạn ghi âm đến chất vấn, từng câu từng chữ đều phải hỏi vì sao cậu lại dây dưa với tên khốn đó.

Ai ngờ, Phương Húc thở dài một tiếng, làm ra vẻ "tôi hiểu mà": "Đại loại là tổng tài bá đạo yêu cậu chứ gì... haiz, lúc trước tôi còn ngưỡng mộ cậu có nhiều fan ở trường, không ngờ cậu lại nhiều fan đến mức này."

Phương Húc: "Mấy cậu ấm nhà giàu rảnh rỗi không có việc gì làm nên đi tìm cái mới lạ, sao cứ nhằm vào cậu thế nhỉ! Đệt," Cậu ta dừng lại, rồi nói tiếp, "Nhưng mà, nếu tôi là con gái, tôi cũng thích cậu. Ai thấy cậu cũng dễ sinh lòng tà niệm mà."

Trần Trúc nghe những lời nói lung tung của cậu ta, vừa buồn cười lại vừa thấy may mắn. Hoạn nạn mới thấy chân tình, trải qua chuyện này, cậu đã thấy rõ lòng người hiểm ác, cũng nhận ra những tấm chân tình đáng quý.

"Phương Húc, cảm ơn cậu." Trần Trúc trịnh trọng, khắc ghi người bạn này vào lòng.

Phương Húc khoác vai Trần Trúc, lớn tiếng nói: "Cảm ơn cái gì, anh em cả mà, phải thế thôi!"

Xe lái thẳng vào Trung Quan Thôn. Trần Trúc xuống xe, nghiêm túc nói cảm ơn Phương Húc rồi chuẩn bị xách hành lý đi.

Ai ngờ, Phương Húc lại nổi hứng, sống chết kéo cậu lại không cho đi nữa.

"Bây giờ cậu một mình thế này, lỡ tên khốn kia lại tìm đến thì sao, cậu chết là cái chắc!" Vẻ mặt cậu ta làm như thể Trần Trúc sắp rơi vào miệng sói, bị Từ Lan Đình nuốt sống vậy.

Trần Trúc nói mãi không được, đành nói: "Phương Húc, tôi không muốn làm cậu liên luỵ. Tôi tự lo được-"

"Cậu được cái gì cơ?" Phương Húc vỗ ngực, "Tôi nói cho cậu biết, cậu cứ yên tâm ở nhà tôi. Dù sao nhà tôi cũng có chút máu mặt đấy, tôi không tin thằng Từ Lan Đình kia dám mò đến tận nhà bắt người!"

Trần Trúc từ chối: "Không được."

Phương Húc đơ người ba giây, rồi ôm lấy vali của Trần Trúc, chạy như bay về nhà.

Cậu ta vừa chạy vừa la lớn: "Mẹ! Mẹ! Xem con mang châu báu to bự về cho mẹ này!"

Mẹ của Phương Húc trông còn khá trẻ, không chỉ ăn mặc thời trang mà tư tưởng cũng rất cởi mở.

Cô vừa thấy người mà thằng con "lừa" về, không khỏi che miệng, kinh ngạc xen lẫn vui mừng nhìn cậu con trai cưng: "Cưng à, cuối cùng con cũng... bước được bước này rồi."

Người phụ nữ nhiệt tình khoác vai Trần Trúc, dịu dàng ân cần dẫn cậu vào nhà: "Con đừng sợ, cô không phải người cổ hủ đâu. Phương Húc nhà cô ấy, con đừng nhìn nó ngốc nghếch vậy thôi, thật ra nó cũng thật thà lắm."

"Mẹ! Mẹ nói linh tinh gì thế, đây là anh em của con! Trần Trúc, chính là cái cậu học siêu giỏi mà con hay kể với mẹ đó, Trần Trúc đó!"

Đôi mắt người phụ nữ mở to hơn, ngoài xấu hổ ra còn có chút hớn hở: "À ha, là bạn Trần đó à, hoan nghênh hoan nghênh! Cô còn tưởng..."

Phương Húc đẩy mẹ lên lầu, bất lực nói: "Mẹ à, con thật sự không phải gay, xin mẹ đừng hiểu lầm quan hệ của con với anh em của con nữa được không?"

"Xin lỗi nha, xin lỗi nha." Mẹ Phương vừa nói, vừa lườm con trai mình một cái.

Trần Trúc nhìn hai mẹ con cười đùa, lòng bỗng thấy bình yên lạ thường. Người ta nói nhà là bến đỗ, Trần Trúc rất thích những gia đình như vậy, cũng mong muốn có được một bầu không khí ấm áp tương tự.

Cậu hy vọng, sau này gia đình nhỏ của mình cũng có thể ấm áp và giản đơn như thế.

Dưới sự níu kéo nhiệt tình của Phương Húc, Trần Trúc quyết định tạm thời ở lại nhà cậu ta.

Tuy nhiên, để không làm liên lụy đến Phương Húc, Trần Trúc không có ý định ở lại lâu. Dù Phương Húc và mẹ cậu ta rất nhiệt tình, nhưng chính vì vậy nên Trần Trúc càng không thể để Từ Lan Đình gây khó dễ cho họ.

Trên bàn ăn, Trần Trúc đề nghị dạy kèm cho Phương Húc để trả ơn.

Dù vẻ mặt Phương Húc có chút khó xử, nhưng mẹ cậu lại vui vẻ đồng ý ngay. Bà còn nhanh chóng liên hệ các mối quan hệ trong nhà, tìm được một suất dạy kèm học sinh cấp hai với giá cao cho Trần Trúc.

Trần Trúc vốn không muốn nhận tiền, nhưng mẹ Phương Húc xua tay nói:

"Nhà nó giàu mà, tội gì không kiếm."

"Dạ cũng được." Trần Trúc mỉm cười, giữa bầu không khí ấm áp và vui vẻ này, lòng cậu cũng nhẹ nhõm đi nhiều.

Trần Trúc thầm mong ước, quãng đời còn lại mình cũng có thể có được một gia đình hạnh phúc như vậy.

Không cần giàu sang phú quý, chỉ cần hai người có thể vui vẻ trò chuyện bên bàn ăn, hoặc cùng nhau than thở về những chuyện kỳ cục gặp phải trong ngày.

Cùng nhau chia sẻ buồn vui, cùng nhau đối mặt với sóng gió và nắng ấm của tương lai.

Giản đơn, vui vẻ, thế là đủ rồi.

.

"Từ tổng, tung tích của cậu Trần..." Trợ lý cúi người đưa tài liệu cho người đàn ông, căng thẳng nói, "Đột nhiên có chút mơ hồ."

"Ý gì?"

"Hình như có người đang cố tình cắt đứt đường dây của chúng ta..."

Từ Lan Đình cười nhạo một tiếng: "Không biết tự lượng sức." Hắn đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Trần Trúc trong ảnh, "Người của tôi cũng dám động..."

Từ Lan Đình lạnh giọng ra lệnh: "Trong vòng hai mươi bốn tiếng, điều tra rõ Phương Húc. Còn nữa... nếu không tìm được tung tích Trần Trúc, thì đừng xuất hiện trước mặt tôi."

"Vâng, đã hiểu."

Một lát sau, người đàn ông đột nhiên đặt hợp đồng trên tay xuống. Lúc này, trong lòng hắn chỉ toàn là hình ảnh Trần Trúc, hoàn toàn không thể tập trung vào việc khác.

Đầu mối đã đứt, hắn mất dấu Trần Trúc rồi...

Cũng chẳng biết đây là lần thứ mấy vì Trần Trúc mà phân tâm, Từ Lan Đình dứt khoát gác lại công việc.

Hắn đứng dậy, nói với trợ lý: "Chuẩn bị xe, đến đường Bình An, tòa nhà số sáu." Đó là nơi Trần Trúc đã sống suốt ba năm, hiện tại người đã đi rồi nhưng Từ Lan Đình lại mua cả tòa nhà đó.

Trợ lý liếc nhìn lịch trình: "Từ tổng, lát nữa còn có cuộc họp cổ đông."

Từ Lan Đình nhíu mày, trợ lý không dám nói thêm, ôm tài liệu rời đi.

Xe lái vào con hẻm nhỏ hẹp. Con hẻm cũ vẫn không thay đổi, những xiên kẹo hồ lô rẻ tiền mà ngọt gắt ven đường; đống rác chất thành đống ở góc tường; và cả cửa hàng dụng cụ thể thao ọp ẹp mà Trần Trúc từng ao ước không biết bao nhiêu lần.

Trước kia, Từ Lan Đình chưa bao giờ để mắt đến những cảnh tượng này, bây giờ lại trở thành hình ảnh khiến hắn nhìn mãi không rời.

Hắn lúc này mới nhận ra, trong hơn một năm qua, sự hiểu biết của mình về Trần Trúc ít đến đáng thương.

Những quán quen Trần Trúc hay đến, môn bóng rổ cậu thích, những món rau cậu hay mua... những điều này Từ Lan Đình hoàn toàn không biết.

Hắn nhìn những xiên kẹo hồ lô ngọt lịm, sáng bóng trên sạp hàng, ngờ ngợ, Trần Trúc... hình như từng nhắc đến việc thích đồ ngọt nhỉ?

Nhưng Từ Lan Đình chưa bao giờ thấy cậu mua kẹo hồ lô ở đây.

Từ Lan Đình xuống xe, dùng một trăm tệ mua hết số kẹo hồ lô còn lại.

Hắn xách theo một túi kẹo, từ từ đi trong hành lang tối tăm.

Nếu như... hắn mua kẹo cho cậu nhóc của mình sớm hơn một chút, mua cho cậu quả bóng rổ trên kệ kia sớm hơn một chút... vậy thì bây giờ mở cửa ra, Trần Trúc có còn đang chờ hắn ở chiếc bàn học cũ kỹ đó không?

Từ Lan Đình bật cười, cảm thấy nực cười vì sự hối hận muộn màng của mình.

Đồ đạc trong phòng chẳng thay đổi gì. Từ Lan Đình đặt túi kẹo hồ lô lên tủ đầu giường, cả căn phòng tràn ngập mùi kẹo ngọt ngào.

Nhưng Từ Lan Đình vẫn ngửi thấy một mùi khác lạ.

Hắn nhìn về phía thùng rác ở góc tường, mới phát hiện bên trong dường như có một chiếc hộp đựng đồ ngọt.

Từ Lan Đình đến gần, thấy chiếc bánh cupcake đã mốc meo, thối rữa.

Trần Trúc tiết kiệm như vậy, mà lại không ăn một miếng nào.

"Anh ơi, em muốn ăn đồ ngọt."

"Bánh kem à? Em chưa từng ăn bánh kem, vậy sinh nhật em có thể ăn được không ạ?"

Từ Lan Đình từ từ cúi người, ngồi xổm trước thùng rác bẩn thỉu. Hắn nhìn chiếc bánh đã hỏng bên trong, hồi lâu vẫn không thể hoàn hồn được.

Trần Trúc giống như một con dao cùn, lúc đầu không sắc bén lắm, lướt nhẹ qua tim cũng chẳng thấy đau.

Cho đến khi con dao đó đâm thẳng vào tim Từ Lan Đình, cảm giác đau nhói mới từ từ lan tỏa, lặng lẽ mà không hề khoan nhượng, dày vò hắn.

Sống hơn hai mươi năm, Từ Lan Đình cuối cùng cũng nếm được mùi vị hối hận.

Hắn nhìn chiếc bánh kem đã hỏng kia, đột nhiên hắn nhớ lại, A Trúc của hắn, sinh vào ngày Thất Tịch.

Ngày Thất Tịch, đường phố ngập tràn hoa tươi bánh ngọt, bầu trời rực rỡ pháo hoa.

Từ Lan Đình nhắm mắt cay đắng nghĩ, thiếu niên của hắn, vậy mà đến một đóa hoa nhỏ cũng chẳng nhận được.

Người đàn ông muộn màng nhận ra, có lẽ hắn yêu con người có cốt cách quân tử, lại có chút ương bướng, thỉnh thoảng nổi loạn kia, yêu còn nhiều hơn những gì hắn tưởng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.