Ngày hôm đó, Từ Lan Đình đã gạt hết mọi công việc sang một bên.
Hắn như thể cuối cùng cũng đợi được khoảnh khắc bù đắp, đợi được cơ hội lấp đầy tiếc nuối quá khứ, dốc hết sức lực chuẩn bị những điều bất ngờ cho cục cưng trong lòng mình.
Mùi kem ngọt ngào thơm phức, đáng tiếc là vị thiếu gia vốn mười ngón tay không dính nước xuân lại chẳng giỏi bếp núc, thất bại không biết bao nhiêu lần.
Ngay cả quản gia cũng nhìn không nổi, muốn ra tay giúp đỡ hắn.
Từ Lan Đình lại cố chấp đến lạ, hắn xoa xoa cổ tay đã mỏi nhừ: "Một mình tôi làm là được."
Người đàn ông đeo chiếc tạp dề màu be nhạt, tay mặt đều dính bột mì, hiếm khi vương chút hơi khói bếp.
"Chậc." Từ Lan Đình bất lực xắn tay áo, đánh bông kem nhìn thì dễ, sao độ vừa tới lại khó căn đến vậy?
Nhìn lớp kem đã đánh bông quá đà không dùng được nữa, quản gia đứng phía xa lén cười.
"Khụ..." Sự tự tin của Từ Lan Đình trong lĩnh vực bếp núc đã vơi đi gần hết, không còn mù quáng nữa. "Bác Từ, bác qua đây," hắn có chút xấu hổ gõ gõ vào thành bát, "Dạy tôi..."
"Vâng, tam thiéu gia." Quản gia cố nhịn cười, đi đến bên cạnh Từ Lan Đình, "Phải nắm bắt thời gian đánh bông kem, thật ra chỉ cần dùng đồng hồ bấm giờ là được."
Đúng vậy nhỉ. Từ Lan Đình nghẹn lời, đầu óc mình lú lẫn rồi sao?
Hắn lúc này chỉ là một tên ngốc bị niềm vui làm choáng váng, trong lòng trong mắt đều là Trần Trúc, đầy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-thuat-lam-lop-xe-du-phong/2860065/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.