🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngày hôm đó, Từ Lan Đình đã gạt hết mọi công việc sang một bên.

Hắn như thể cuối cùng cũng đợi được khoảnh khắc bù đắp, đợi được cơ hội lấp đầy tiếc nuối quá khứ, dốc hết sức lực chuẩn bị những điều bất ngờ cho cục cưng trong lòng mình.

Mùi kem ngọt ngào thơm phức, đáng tiếc là vị thiếu gia vốn mười ngón tay không dính nước xuân lại chẳng giỏi bếp núc, thất bại không biết bao nhiêu lần.

Ngay cả quản gia cũng nhìn không nổi, muốn ra tay giúp đỡ hắn.

Từ Lan Đình lại cố chấp đến lạ, hắn xoa xoa cổ tay đã mỏi nhừ: "Một mình tôi làm là được."

Người đàn ông đeo chiếc tạp dề màu be nhạt, tay mặt đều dính bột mì, hiếm khi vương chút hơi khói bếp.

"Chậc." Từ Lan Đình bất lực xắn tay áo, đánh bông kem nhìn thì dễ, sao độ vừa tới lại khó căn đến vậy?

Nhìn lớp kem đã đánh bông quá đà không dùng được nữa, quản gia đứng phía xa lén cười.

"Khụ..." Sự tự tin của Từ Lan Đình trong lĩnh vực bếp núc đã vơi đi gần hết, không còn mù quáng nữa. "Bác Từ, bác qua đây," hắn có chút xấu hổ gõ gõ vào thành bát, "Dạy tôi..."

"Vâng, tam thiéu gia." Quản gia cố nhịn cười, đi đến bên cạnh Từ Lan Đình, "Phải nắm bắt thời gian đánh bông kem, thật ra chỉ cần dùng đồng hồ bấm giờ là được."

Đúng vậy nhỉ. Từ Lan Đình nghẹn lời, đầu óc mình lú lẫn rồi sao?

Hắn lúc này chỉ là một tên ngốc bị niềm vui làm choáng váng, trong lòng trong mắt đều là Trần Trúc, đầy ắp đến nỗi đầu óc cũng có chút chậm chạp.

"Hoa đã đặt tới chưa? Nhớ bảo người làm vườn xử lý phấn hoa trước." Từ Lan Đình cúi đầu ấn lên tô kem, vừa đánh vừa dặn dò, "Còn nữa, cánh hoa hồng trong phòng ngủ cũng phải dọn sạch sẽ - đúng rồi, ban nhạc được đón bằng phi cơ riêng đến chưa?"

Quản gia: "Đều đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi. Mấy đầu bếp hàng đầu từ khách sạn cũng đang trên đường tới, phía nhà bếp cũng đang chuẩn bị nguyên liệu."

Người hầu làm việc đâu vào đấy, khí thế còn rầm rộ hơn cả yến tiệc nhà họ Từ.

Người không biết nhìn vào còn tưởng thiếu gia nhà họ Từ đang chuẩn bị cầu hôn tối nay đấy.

Từ Lan Đình cuối cùng cũng hoàn thành bước đầu tiên làm bánh kem, thở phào một hơi.

Mùi ngọt ngào mềm mại nơi chóp mũi khiến hắn không khỏi nghĩ đến chiếc bánh kem đám cưới.

Hắn chậm rãi lên tiếng: "Bác Từ..." Từ Lan Đình dùng đầu ngón tay quệt một chút kem, đầu lưỡi được vị ngọt bao phủ, "Bác nói xem, nếu hôm nay tôi cầu hôn em ấy..."

Quản gia nhìn Từ Lan Đình lộ ra vẻ dịu dàng chưa từng có, trong lòng ông cảm khái, cô độc lăn lộn bấy nhiêu năm, cuối cùng Từ Lan Đình cũng có bến đỗ rồi.

"Cậu cứ yên tâm, tôi tin rằng cậu Trần chắc chắn sẽ không từ chối cậu đâu." Dù sao thì đứa trẻ kia trông cũng dịu dàng và tốt bụng thế mà.

Từ Lan Đình cười khổ: "Tôi không sợ em ấy từ chối." Hắn thở dài, "Tôi sợ..."

Điều hắn sợ là một sơ suất nhỏ lại chạm đến lòng tự trọng vốn nhạy cảm của thiếu niên.

Từ Lan Đình đã từng cho Trần Trúc vô số tiền bạc, của cải, đều bị cậu lần lượt từ chối. Khi đó hắn chỉ thấy không vui, nhưng không hề sợ hãi.

Mà bây giờ, Từ Lan Đình lại sợ vẻ kiêu ngạo bẩm sinh của mình sẽ làm tổn thương Trần Trúc.

Nhớ lại chuyện thiếu niên ngay cả một quả bóng rổ cũng không chịu nhận, Từ Lan Đình lại do dự. Nếu lúc này trao một chiếc nhẫn đắt tiền, Trần Trúc sẽ nghĩ thế nào đây?

Thôi vậy... Từ Lan Đình đè nén chút lo lắng trong lòng, "Để sau này hãy nói."

Hôm nay là ngày quan trọng nhất của cục cưng nhà hắn, Từ Lan Đình quyết định sẽ biến ngày này thành ngày hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất trong đời Trần Trúc.

Hoa tươi, rượu ngon đều không thể thiếu, ban nhạc và món ngon đều thuộc hàng thượng hạng. Nhưng quan trọng nhất vẫn là chiếc bánh kem mà Trần Trúc ngày đêm mong nhớ - Từ Lan Đình bận rộn gần ba tiếng đồng hồ cuối cùng cũng làm xong.

Tuy rằng, chiếc bánh kem hình thỏ nhỏ kia giữa một bàn đầy món ngon trông có vẻ không chuyên nghiệp cho lắm.

Từ Lan Đình không khống chế được lực tay, cho nên hai tai thỏ hơi méo mó.

May mà kỹ năng hội họa của hắn xuất sắc, hình cây tre nhỏ hắn vẽ trên bánh kem trông vẫn khá ổn.

Người đàn ông kiểm tra tỉ mỉ một lượt, ngay cả góc độ bày ly cũng được thiết kế cẩn thận - phải để ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên vành ly, thì ly cocktail nồng độ thấp sẽ khúc xạ ánh sáng rực rỡ.

"Đợi lát nữa nhạc nổi lên thì mang bánh kem lên." Từ Lan Đình sắp xếp công việc đâu ra đấy, còn cẩn thận hơn cả hội nghị xúc tiến đầu tư, "Còn nữa, đừng đặt hoa ở chỗ có gió, lát nữa nổi gió thì mấy người nhớ chú ý chỉnh lại vị trí."

Những người bên dưới đều trở nên căng thẳng theo thái độ nghiêm túc của Từ Lan Đình, cứ như thể sắp phải chào đón mợ chủ tương lai của nhà họ Từ vậy.

Chỉ có quản gia là luôn mỉm cười, nhìn Từ Lan Đình căng thẳng hồi hộp như một cậu học sinh tiểu học chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng.

Nhắc mới nhớ, lần cuối quản gia nhìn thấy Từ Lan Đình căng thẳng như vậy là khi hắn tham gia cuộc thi violin hồi lớp ba tiểu học.

"Xong rồi..." Từ Lan Đình đánh giá xung quanh, xác nhận không còn sai sót, mới chậm rãi ngồi xuống, "Chắc là không có vấn đề gì."

Mọi sự đã sẵn sàng, chỉ chờ A Trúc của hắn từ trường học trở về thôi.

Từ Lan Đình không khỏi tưởng tượng cảnh Trần Trúc bước vào nhà, đi trên con đường trải đầy hoa, xung quanh là hương thơm cỏ lạ - thiếu niên đi qua con đường hoa lệ, chậm rãi bước về phía mình, trên mặt có lẽ sẽ nở nụ cười đã lâu không thấy.

Bọn họ, hẳn là cũng có thể gạt bỏ nỗi đau quá khứ, một lần nữa nắm tay nhau rồi cùng nhau bước đến tương lai.

Từ Lan Đình hít một hơi thật sâu, suy nghĩ ngổn ngang.

Thời gian từng chút một trôi qua, Từ Lan Đình vô cùng kiên nhẫn ngồi trước bàn, yên tĩnh chờ đợi Trần Trúc.

A Trúc của hắn đã chờ hắn rất nhiều lần rồi, Từ Lan Đình nghĩ, lần này sẽ đổi lại là hắn chờ cậu.

Mười hai giờ trưa, Từ Lan Đình cho người mang chiếc bánh kem sắp tan chảy cất tạm vào tủ lạnh.

Một giờ chiều, mấy món bánh tinh xảo trên bàn phải thay xuống làm lại.

Hai giờ chiều... Từ Lan Đình đứng dậy, ra trước cửa lớn, nhìn về con đường núi dài dằng dặc suốt nửa tiếng đồng hồ.

Ba giờ chiều, Trần Trúc vẫn chưa về.

"Đi hỏi bên trường xem thế nào." Bản năng vốn đã tê liệt nhiều ngày của Từ Lan Đình dần thức tỉnh, sự bất an trong lòng ngày càng dâng trào.

Con sói hung ác đã ngủ say nhiều ngày cuối cùng cũng tỉnh giấc khỏi mộng đẹp.

"Chủ nhiệm lớp của Trần Trúc nói, trò Trần sáng nay đã đến gặp thầy, sau khi điền xong nguyện vọng thì đã rời đi."

Từ Lan Đình: "Mấy giờ rời đi?"

"Chín giờ sáng."

Từ chín giờ sáng đến ba giờ chiều, tròn sáu tiếng đồng hồ, dù là đi bộ cũng phải về tới nơi rồi.

Trần Trúc, rốt cuộc em muốn làm gì?

Trực giác vốn bị che mờ nhiều ngày của hắn cuối cùng cũng thức tỉnh, hắn nhanh chóng mở máy tính bảng để xem các buổi phỏng vấn sáng nay.

Trong video là chàng trai xuất chúng được mệnh danh là thủ khoa thành phố, khuôn mặt trong ống kính không hề thua kém bất kỳ tiểu sinh nào trong giới giải trí.

Thiếu niên mang vẻ ung dung và bình tĩnh bẩm sinh: "Lý tưởng tương lai sao..." Dù nói vậy, trên mặt Trần Trúc cũng không vẻ gì là mừng rỡ, "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng."

Trần Trúc dừng lại một chút, dường như muốn mượn ống kính để nói đôi điều: "Em là đứa trẻ bước ra từ núi lớn. Không biết mọi người có ai nghe nói về vùng dân tộc Di ở Quý Châu không?

Nước ở đó rất ngọt, cá rất tươi, người dân rất nhiệt tình. Em chính là đứa trẻ bước ra từ ngôi làng nhỏ đó.

Em hy vọng, tương lai sẽ có nhiều đứa trẻ giống em có thể bước ra khỏi núi sâu, dùng tri thức thay đổi vận mệnh.

Cũng hy vọng, có nhiều người đến xem phong cảnh núi non, phong tục tập quán ở Quý Châu."

Phóng viên cười, xem ra đây lại là một mầm non tốt xây dựng quê hương trong tương lai: "Vậy kế hoạch sau này của bạn Trần là gì? Không biết trường đại học nào có thể nhận được sự ưu ái của thủ khoa thành phố chúng ta đây?"

Thiếu niên trong ống kính mím môi, giọng nói lạnh lùng: "Em muốn..."

Trần Trúc ưỡn thẳng lưng, nhìn thẳng vào ống kính, xuyên qua cái lỗ tròn nhỏ màu đen kia, cậu dường như nhìn thấy đôi mắt ông nội, nhìn thấy núi non sông nước quê nhà, nhìn thấy con đường xi măng nhỏ hẹp.

"Em muốn, dù sau này em có đi đến đâu, em cũng sẽ mãi mãi ghi nhớ điểm xuất phát của mình, gốc rễ của em mãi mãi cắm sâu trong lòng đất Quý Châu. Em hy vọng và tin chắc rằng, trong cuộc đời mình, em nhất định có thể quay về quê hương để xây dựng đất nước."

Thiếu niên trong ống kính cả người như đang tỏa sáng, cậu mãi giữ một trái tim son, trải qua muôn vàn gian khổ cũng không hề thay đổi.

"Bạn Trần không hổ là niềm tự hào của trường 16." Phóng viên dường như bị cảm động, "Vậy chúng tôi chúc bạn tiền đồ xán lạn, lý tưởng thành hiện thực."

Tiền đồ xán lạn, lý tưởng thành hiện thực... Trần Trúc cụp mắt xuống, cười nhạt: "Cảm ơn ạ."

"Em phải đi rồi." Cậu ngước mắt lên, xuyên qua ống kính không biết đang nhìn ai, "Tạm biệt."

Tạm biệt... Tạm biệt? Từ Lan Đình nhìn thẳng vào thiếu niên trong ống kính, ánh mắt như muốn xuyên thủng màn hình.

"Thì ra là vậy." Từ Lan Đình giận quá hóa cười, "Thì ra là vậy..."

Cái gọi là "bắt đầu lại", cái gọi là thỏa hiệp, cái gọi là ngoan ngoãn đều là giả, tất cả đều là giả!

Đều là những lời nói dối Trần Trúc thêu dệt nên để che mắt hắn!

Nực cười thay Từ Lan Đình hắn vốn mưu kế đa đoan, vậy mà lại dễ dàng rơi vào bẫy chỉ bằng vài câu nói của Trần Trúc...

Nhưng Trần Trúc, em có thể trốn đi đâu được chứ? Người đàn ông đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe.

Chiếc Bugatti Veyron nhanh như chớp lao đi trên đường núi, chân ga đã đạp sát sàn, động cơ gầm rú, phóng như bay trên con đường dài dằng dặc, không ngần ngại drift ở những khúc cua.

Trần Trúc, Trần Trúc... Từ Lan Đình bị bao vây bởi nỗi bất an muộn màng, bên tai hắn vang vọng những lời ngon tiếng ngọt Trần Trúc dùng để đối phó hắn.

"Từ Lan Đình, chúng ta bắt đầu lại."

"Anh ơi, thực ra em vẫn luôn rất yêu anh."

"Từ Lan Đình, em yêu anh."

Lớp vỏ đường mật ngọt ngào tan biến, chỉ còn lại vị đắng chát ập đến.

Những yêu thương, những ngọt ngào đó, đều là lưỡi dao dùng để mê hoặc hắn.

Đến cả sự dịu dàng, ngoan ngoãn, sự thỏa hiệp trong mắt Trần Trúc đều là giả.

Yêu là giả, ngọt ngào là giả, chỉ có trái tim muốn rời đi của Trần Trúc là thật.

Từ Lan Đình siết chặt vô lăng, tựa như đang nắm giữ tia hy vọng mong manh cuối cùng có thể níu kéo Trần Trúc.

Nhưng, Từ Lan Đình đã sớm phung phí hết hy vọng mà ông trời đã ban tặng cho hắn.

Vào cái lúc hắn bỏ lỡ quả bóng rổ đó; vào cái lúc hắn bỏ lỡ chuỗi kẹo hồ lô đó; vào những đêm hắn thất hứa đó;

Vào cái đêm Từ Lan Đình bỏ lỡ pháo hoa hôm Thất tịch, và bỏ lỡ sinh nhật 20 tuổi của thiếu niên.

Hắn đã bị loại.

Từ Lan Đình nắm chặt tia hy vọng hư vô, vội vàng xoay vô lăng.

Trong đài phát thanh vang lên thông tin chuyến bay: "Chuyến bay xxx sẽ cất cánh sau ba mươi phút nữa-"

Từ Lan Đình nghiến răng nghe xong, gần như gầm lên ra lệnh cho thuộc hạ.

"Chặn em ấy lại cho tôi! Dù phải trói cũng phải trói chặt em ấy lại!"

"Nhưng Từ tổng, bên phía sân bay vẫn chưa tìm thấy bóng dáng cậu Trần, có lẽ cậu ấy đã-"

"Im miệng!"

Một cú đánh lái gấp, Từ Lan Đình không những không đạp phanh, mà còn nhấn mạnh chân ga -

Bùm!

Sau một tiếng nổ lớn là sự im lặng đến chết chóc.

Trợ lý bên kia điện thoại kinh hãi hét lớn: "Từ tổng? Từ tổng ngài sao vậy?"

Từ Lan Đình gặp tai nạn xe ở lối ra đường cao tốc, chiếc xe thể thao đâm thẳng vào lan can, toàn bộ phần đầu xe biến dạng.

May mà hắn vẫn giữ được chút lý trí cuối cùng, vào khoảnh khắc sắp đâm vào lan can, hắn đã theo bản năng bẻ lái.

Người đàn ông ôm lấy vầng trán đang rỉ máu, dường như không cảm thấy đau đớn.

Cách sân bay chỉ còn hai mươi phút, hắn mặc kệ sự can ngăn của người xung quanh, liều mạng lao về phía sân bay.

Máu trên trán người đàn ông men theo gò má chảy xuống, áo sơ mi xộc xệch, cánh tay có một vết rách dài, những giọt máu tí tách nhỏ xuống mặt đất.

Không ai có thể nghĩ tới, người đứng đầu nhà họ Từ quyền thế ngập trời ở Kinh Thành, lại có thể xuất hiện ở sân bay với bộ dạng thảm hại đến vậy.

"Em ấy đâu?" Từ Lan Đình gắng sức nhìn quanh, người qua lại tấp nập, không một ai giống A Trúc của hắn, "Em ấy đâu!"

Người đàn ông như ác quỷ bước ra từ địa ngục, mặt mũi, quần áo đều dính máu, ngay cả đáy mắt cũng đỏ ngầu màu máu.

Hắn không còn chút vẻ lịch sự nhã nhặn thường ngày, ánh mắt hung ác như muốn giết người.

"Trần Trúc, ở đâu?" Từ Lan Đình trầm giọng hỏi, vẻ mặt âm trầm đáng sợ.

Trợ lý sợ hãi đến mức không nói nên lời, vệ sĩ bên cạnh đáp: "E là đã qua cổng lên máy bay rồi."

Từ Lan Đình nheo mắt lại, phủi đi những giọt máu trên tay.

Hắn từng chữ từng chữ, chậm rãi nói: "Xông vào trong cho tôi, lập tức đưa người ra đây."

"Cái này..." Dù sao bọn họ cũng không phải hạng côn đồ, sao dám làm như vậy.

Từ Lan Đình bước nhanh về phía cổng lên máy bay: "Các người giữ chân họ lại, tôi tự mình vào trong."

Nói xong, hắn nhanh chân xông vào cổng lên máy bay, nhanh chóng vượt qua cổng kiểm tra an ninh.

Hắn như một con sói đang tìm mồi, mặc kệ sự ngăn cản của nhân viên an ninh, giận dữ gầm lên: "Trần Trúc!"

Cuối cùng, hắn xuyên qua màu máu nhìn thấy bóng lưng quen thuộc kia.

Tất cả hành lý của thiếu niên chỉ là một chiếc balo nhỏ. Cậu đứng phía xa, nghe thấy tiếng gọi cũng không hề quay đầu.

"A Trúc!" Từ Lan Đình rất nhanh bị nhân viên an ninh khống chế, nhưng hắn từ nhỏ đã lớn lên trong quân đội, vài ba động tác đã quật ngã những người đang đè mình. "Trần Trúc, em quay đầu lại!"

Trần Trúc chậm rãi quay đầu, nhìn thấy dáng vẻ gần như toàn thân dính máu của Từ Lan Đình.

Đôi mắt thiếu niên khẽ run, nhưng cuối cùng, cậu vẫn không dừng bước.

"Trần Trúc, Trần Trúc!" Từ Lan Đình như phát điên lao vào trong, "Đừng đi..."

Mấy nhân viên an ninh từ dưới đất bò dậy, liều mạng đè Từ Lan Đình xuống, phải dùng số đông mới khống chế được hắn ngã ra đất.

Từ Lan Đình gần như quỳ xuống cầu xin Trần Trúc ở lại.

Từ Lan Đình: "Trần Trúc, em không biết tiếng Anh, lại không có bao nhiêu tiền..." Hốc mắt hắn đỏ lên, "Một mình em, em có thể đi đâu chứ?"

"Em muốn đi cũng được, nhưng em có thể học xong đại học rồi đi được không?" Đầu óc Từ Lan Đình hỗn loạn, bất lực níu kéo người đang dần rời xa, "Xin em."

"Trần Trúc, không phải em đã nói là bắt đầu lại sao?" Người đàn ông thảm hại quỳ rạp trên đất, tuyệt vọng nói: "Trần Trúc, anh xin em."

Bắt đầu lại...

Trần Trúc nhìn sự kích động của hắn, ánh mắt vừa thương hại lại vừa tuyệt tình.

Cậu mở miệng, không hề lên tiếng, nhưng lại khiến Từ Lan Đình nhìn rõ khẩu hình miệng mình.

"Lừa anh đấy."

Dường như có thứ gì đó vừa âm thầm đứt gãy. Trước khi ngất đi vì mất máu quá nhiều, trong mắt Từ Lan Đình là câu nói nhạt nhẽo của Trần Trúc - lừa anh đấy.

Câu nói này đã trở thành bóng ma lớn nhất cuộc đời hắn, đi kèm với máu và nước mắt, khắc một vết máu sâu hoắm vào trái tim vốn nhẵn nhụi của Từ Lan Đình.

Từ Lan Đình đã không thể nắm giữ được hạt cát cuối cùng đang trôi đi, trơ mắt nhìn Trần Trúc biến mất giữa biển người.

Thiếu niên như một cơn gió, ào đến rồi lại lặng lẽ tan.

••••••••

Tác giả:

Từ Lan Đình chuẩn bị phát điên (a~ quả nhiên ngược tra thì số chữ của tôi sẽ vọt lên)

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.