Bữa tiệc rất náo nhiệt, nhưng nước mắt của Diệp Hi lại làm Trần Trúc hơi bối rối.
"Trần Trúc, em có chuyện muốn nói với anh."
Nhìn giọt nước mắt chực rơi trên hàng mi và vành tai ửng đỏ của Diệp Hi, Trần Trúc đã đoán được cậu ta muốn nói gì.
Trần Trúc không nỡ từ chối lời mời của bé đáng thương này, đành đi theo Diệp Hi đến dưới giàn nho trong vườn trái cây.
Vườn nho bây giờ vẫn chưa đến mùa thu hoạch, những dây leo mảnh mai uốn lượn thành một khoảng trời nhỏ. Gió đêm thổi tới, ngước mắt nhìn lên là những ngôi sao lấm tấm và vầng trăng tròn.
Dưới giàn nho, Diệp Hi ngẩng đầu nhìn những ngôi sao lấp lánh trên đỉnh đầu. Do vừa mới khóc xong nên đôi mắt cậu ta trong veo, sáng ngời, chóp mũi còn vương lại chút ửng hồng.
Trần Trúc không nói gì cả, chỉ im lặng chờ Diệp Hi mở lời.
Một lúc sau, Diệp Hi dường như đã lấy hết can đảm, nói với Trần Trúc: "Trần Trúc, em muốn làm anh vui vẻ."
Trong tay Trần Trúc vẫn cầm ly nước ép dưa hấu lạnh, hương vị mát lành khiến cả người sảng khoái.
Thật ra, cảm giác Diệp Hi mang đến cho Trần Trúc giống như ly nước ép dưa hấu trong tay vậy - có thể xua tan cái oi bức mùa hè, khiến những muộn phiền trong lòng như được vuốt phẳng phiu lại.
Nhưng Trần Trúc biết thứ mình cần bây giờ không phải là niềm vui đơn thuần, hay nói đúng hơn, không phải là niềm vui ngắn ngủi và không chắc chắn này.
Trong mắt Trần Trúc, sự yêu thích của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-thuat-lam-lop-xe-du-phong/2860071/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.