Túi giấy màu da bò rất dày, sợi chỉ trắng mảnh quấn quanh miệng túi.
Trần Trúc giơ tay, từ từ mở túi tài liệu ra. Bên trong có học bạ của cậu, giấy chứng nhận đạt giải, còn có bức thư giới thiệu của hiệu trưởng trường 16.
Cậu trải phẳng tất cả tài liệu rồi bày lên bàn. Nhìn ảnh thẻ của mình năm 19 tuổi, Trần Trúc có chút cảm khái.
Khi đó còn trẻ, ý chí hăng hái, tràn đầy hoài bão, Trần Trúc tỉ mỉ nhìn lại chính mình trong ảnh, tuy vẻ ngoài không hề thay đổi nhưng trong đáy mắt Trần Trúc hiện giờ đã không còn vẻ ngây ngô như trước nữa rồi.
Cậu của 21 tuổi đã rũ bỏ vẻ non nớt, vác trên vai gánh nặng cuộc đời, trong đáy mắt lắng đọng lại chỉ là sự trầm ổn được tháng năm tôi luyện.
Trần Trúc lặng lẽ cất tài liệu, cậu lại nhìn tờ giấy bảo lãnh quan trọng kia, nhìn chữ ký viết một cách cẩu thả kia để cố gắng tìm ra dấu vết của người giúp đỡ mình ở phía sau.
Cậu nhíu mày quan sát chữ viết một lúc, hơi cảm thấy quen thuộc, nhưng có nghĩ mãi cũng chẳng nghĩ ra được ai.
Thôi vậy, Trần Trúc thầm nghĩ, nếu như người kia không muốn lộ diện thì có lẽ họ cũng có lý do riêng của mình.
Nhưng Trần Trúc vẫn trang trọng ghi nhớ sự giúp đỡ này trong lòng, mong rằng trong cuộc đời này có thể nói với người kia một tiếng cảm ơn.
-
"Tuần sau là thi rồi." Thẩm Thanh Cừ đứng trước bục giảng, anh vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, trên sống mũi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-thuat-lam-lop-xe-du-phong/2860085/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.