Sau khi chuyện này xảy ra, tôi rất nhanh phát hiện ra một hiện tượng đáng buồn cười. Lâu Thiếu Bạch không như tôi nghĩ.
Sự tình là như vậy. Xong việc tất nhiên muốn đi tắm. Tôi nói dứt lời, thấy anh ta vẫn không nhúc nhích nhìn tôi chằm chằm, tôi tự mình ngồi dậy, đẩy anh ta ra cầm quần áo đi vào phòng tắm. Tôi thế lúc ấy động tác đẩy anh ta ra thật rất hòa nhã, chỉ hoàn toàn bởi vì anh ta đang chắn trước người tôi. Nhưng đến khi tôi xong xuôi bước ra, thấy anh ta đã mặc quần ngắn ngồi ở mép giường, vươn tay về phía bả vai anh ta, muốn xem xét vết thương đang chảy máu của anh ta nhưng anh ta lại đứng lên đi vào phòng tắm, không cho tôi đụng vào.
“Lâu Thiếu Bạch, miệng vết thương của anh vẫn đang bị nhiễm trùng, hiện giờ lại chảy máu, để tôi xem nào.”
Đợi khi anh ta đi ra, tôi lại tốt bụng nhắc nhở lần nữa.
“Không cần em quan tâm.”
Anh ta ồm ồm nói một câu, mắt vẫn không thèm nhìn tôi, xoay người nằm lên giường.
Tôi cảm thấy hết chỗ nói rồi.
“Lâu Thiếu Bạch, anh đang có ý gì đây? Anh làm cho tôi có ảo giác là vừa rồi hình như là tôi đã bắt buộc anh ngủ cùng tôi.”
Tôi nhịn xuống cảm giác không thoải mái trong lòng, đứng ở trước mặt anh ta nói, nhưng thấy anh ta vẫn nhắm mắt lại không hề nhúc nhích.
Được, đại gia nhà anh! Tùy anh thôi. Dù sao hiện giờ không chịu chữa thì mấy ngày nữa cũng phải nằm đơ chịu chết thôi, tôi cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-thuong-thiet-y/2005920/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.